LÔNG XÙ THÌ CÓ Ý ĐỒ XẤU GÌ ĐÂU

Vô Lượng Tông và Thái Vi Cảnh giống nhau, ngoại trừ bản tông ra thì diện tích lãnh thổ bao la, quản hạt một vùng đất phồn hoa đất màu mỡ rộng lớn, có không ít môn phái nhỏ, tu chân thế gia dựa vào, sinh sôi phát triển bên trong.

Vì Vô Lượng Tông nâng cao lá cờ hàng yêu phục ma, nên không có lý do gì phải dựng trạm gác lên như Thái Vi Cảnh, mà cần cung cấp chỗ ăn ở cho “nạn dân” cần được che chở. Tất cả các tu sĩ Nhân tộc và người phàm đều có thể tùy ý ra vào, chỉ từ chối không cho Yêu tộc vào mà thôi.

Nhưng nhờ có vị đại phật Thành Dương Mục Thu ở đây, nên yêu khí của Ngân Nhung và Đông Liễu có thể được hắn che chắn một cách dễ dàng, bọn họ chẳng mất bao nhiêu công sức đã vào được Vô Lượng Tông.

Vừa xuyên qua cột móc ranh giới của Vô Lượng Tông, đã chạm mặt một nhóm người quen.

Vị đại sư huynh Thủ Tâm của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường đang cưỡi một con thỏ trắng to bự, tranh chấp với tu sĩ trông giữ cột mốc của Vô Lượng Tông: “Sao La Bắc có thể tính là Yêu tộc được chứ? Nó là linh sủng của ta! Năng lực của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường bọn ta là ngự sủng! Người, linh sủng sống chết không tách rời! Quy định gì chứ? Không được! Lúc trước không phải Phạm chưởng môn của các ngươi đã chính miệng hứa hẹn, chỉ cần tách ra khỏi Thái Vi Cảnh nương nhờ Vô Lượng Tông, đãi ngộ sẽ tăng gấp bội à!”

Đệ tử canh giữ cột mốc rất đau đầu, hắn không biết giữa chưởng môn nhà mình và các môn phái nhỏ này có thỏa thuận gì với nhau, nhưng Phạm Cô Hồng lúc nào cũng tuyên bố với bên ngoài rằng “đông đảo các đạo hữu khinh thường hành vi đê tiện, hám sắc mờ đầu, nuôi hổ thành hoạn của chưởng môn tiền nhiệm của Thái Vi Cảnh nên mới “cải tà quy chính””. Thế là không dám thừa nhận, nhắm mắt nói: “Nếu như các ngươi muốn dẫn linh sủng đi vào, thì chờ ta mời sư tôn ra đã, mai quay lại đi!”

Thủ Tâm chẳng thèm bận tâm đến hắn: “Không được! Chuyện hôm nay hôm nay xong, làm trễ nải đại sự, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?”

Người canh giữ cột mốc đó còn là đệ tử nội môn của Vô Lượng Tông, trước kia hành tẩu giang hồ, chỉ cần nói ra sư môn, là có ai dám không nể mặt hắn? Đâu chịu nổi những lời ấy, cục tức tràn lên, rút kiếm: “Vậy thì chỉ có thể làm việc theo quy tắc!”

“Giết người rồi! Vô Lượng Tông ỷ thế hiếp người kìa!” Người nói lời này là một thiếu nữ mặc áo tím, trang phục của môn phái thoạt nhìn rất quen mắt, là nữ tu của Tinh Huy Lâu.

Thì ra nhóm của đại sư tỷ Dao Lạc của Tinh Huy Lâu cùng đường với Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường, trông thấy các đệ tử Vô Lượng Tông thẹn quá thành giận, Dao Lạc vội vàng cản sư muội của mình lại, vừa xin lỗi “tiểu cô nương không giữ mồm giữ miệng sư huynh xin đừng trách”, vừa cầu xin cho Lưu tuyết Phượng Hoàng Đường: “Thỏ tinh không thể tính là yêu quái được, nếu như nhóm Thủ Tâm không có năng lực ngự sủng thì đã không thể tìm được sào huyệt của tên đại yêu Thập Phương Sát nhanh như thế được! Tiểu nữ bất tài, có ngu kiến này, sư huynh có thời gian làm khó các đồng minh như bọn ta ở đây, chẳng bằng đến sào huyệt của Yêu tộc, làm một trận lớn với lão tặc Thập Phương Sát đi!”

Người đến người đi qua lại giữa cột mốc ranh giới, vốn đã đông người, người thường lại càng dễ dàng bị dư luận ảnh hưởng, mọi người xung quanh rất nhanh đã kích động. Bắt đầu mồm năm miệng mười chỉ trích người gác cổng, thậm chí Vô Lượng Tông.

Đông Liễu nghe bật cả ngón cái, kề tai nói nhỏ với đồ đệ của mình: “Vốn dĩ lão phu còn tưởng là mấy môn phái này mượn gió bẻ măng, thấy Thái Vi Cảnh thế nhỏ, mới quyết định nhờ vả kẻ thù. Không ngờ là bọn họ thân tại Tào doanh tâm tại Hán, ồn ào ngay đầu đường thế này, còn ồn đến mức chướng khí mù mịt, đủ quấy rầy Phạm Cô Hồng rồi, ha ha ha.”

Lan Chi cũng cảm thấy hả giận: “Cái tên ngụy quân tử đó chẳng thích rêu rao mình cao thượng nặng tình đó, hiếm khi được nghe có người chửi hắn, đã cả tai.”

Ngân Nhung vẫn không quên chuyện Vô Lượng Tông dẫn đầu ép Thành Dương Mục Thu giết mình, nghe thấy mọi người mắng Phạm Cô Hồng là con rùa đen rút đầu, tâm trạng khá là vui vẻ. Có điều, vẫn còn một nhóm người phản bác, nhắc lại việc Phạm Cô Hồng có nỗi khổ tâm trong lòng, nói đến vị thê tử bất hạnh thọ nguyên sắp hết của ông, trong lời nói đầy đồng tình và sùng kính.


Ngân Nhung suýt chút nữa đã trợn tròng mắt văng lên tới trời.

“Ta không tin lão già họ Phạm đó đâu.” Y nhỏ giọng nói.

Thành Dương Mục Thu xoa xoa đầu y: “Đừng giận, dẫn ngươi đi ăn đồ ngon.”

Ánh mắt Ngân Nhung sáng lên, lại chợt mím môi, nghiêm nghị lắc đầu: “Không được, chúng ta có việc quan trọng, chuyện ăn không vội.”

Thành Dương Mục Thu bắt đầu dụ y: “Trong khu vực của Vô Lượng Tông, có hai mươi bốn tòa thành phồn hoa nhất, phong vị mỹ thực ở mỗi tòa thành cũng khác nhau, chúng ta đi từ từ từ ngoài vào trong, thử từng nơi một.”

Ngân Nhung nuốt ngụm nước miếng, dao động: “Vậy thì sẽ lạng phí biết bao nhiêu thời gian cơ chứ, không hay lắm đâu… không thì lúc đi ngang qua đường, chọn vài chỗ để nếm thử?”

Thành Dương Mục Thu: “Ngoại trừ ăn ra, thì ta nhớ ngươi còn rất thích nghe bình thư, chúng ta vừa ăn vừa nghe, nghe một số truyện ngắn thú vị, sao nào?”

Mắt thấy đôi “nam nam khốn kiếp” đó vừa thương lượng vừa tay trong tay đi dần xa, Lan Chi cuống lên: “Không phải bảo là làm việc, sao các ngươi—— ”

Đông Liễu kéo cô lại: “Ôi muội muội ngoan của ta ơi! Muội đừng phá hỏng chuyện tốt của Tiên tôn chứ.”

Vì Đông Liễu là “cộng sự” nhiều năm của Lan Chi, đã quen với tình tỷ muội hờ trong thanh lâu, há mồm là một tiếng muội muội thân mật, lại quên mất mình bây giờ đang thân nam nhi, lại còn là một nam nhân tráng niên râu ria xồm xàm.

Lan Chi ghét bỏ đẩy ông ra, “Đừng có lôi lôi kéo kéo.”

Đông Liễu “chậc” một tiếng buông cô ta ra, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích: “Chẳng lẽ ngươi cho là ngài ấy chỉ đang muốn dỗ cho Ngân Nhung vui thôi đấy chứ? Hai môn phái mới vừa gây chuyện đó, ngươi có biết là môn phái nào không?”

Lan Chi chần chờ nói: “Không biết, cơ mà bọn họ vẫn rất có tinh thần trọng nghĩa, mặc dù phản bội Thái Vi Cảnh, đến cậy nhờ Vô Lượng Tông nhưng vẫn dám nói một câu phải trái trước mặt tất cả mọi người.”


Đông Liễu đổi sang biểu cảm như nhìn thấu tất cả: “Tinh thần trọng nghĩa? Nếu chỉ là tinh thần trọng nghĩa thôi, thì ngay từ đầu đừng phản bội Thái Vi Cảnh! Để ta nói ấy, thì không phải là “lương tâm trỗi dậy”, mà là sớm được “cao nhân chỉ điểm”.”

Lan Chi sững sờ, nhìn sang hướng Thành Dương Mục Thu đã đi xa, “Chẳng lẽ là…”

Đông Liễu: “Cũng phải đến gần đây ta mới hiểu thấu đáo. Ngày hôm đó lão tổ chắp tay nhường chức chưởng môn một cách thoải mái như vậy, thật sự chỉ là hào khí phút chốc thôi sao? Tình cảm của ngài ấy dành cho Ngân Nhung, đến tận bây giờ ta vẫn không tin, nhưng lão tổ không phải là một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch máu nóng nhất thời. Nghĩ thêm bước nữa, trước đó hắn mời gọi các môn phái trong giới tu chân đến để tìm cách trừ yêu thích hợp, thật sự cần thương thảo lâu đến vậy sao? Lão tổ là người đã kinh qua hai lần đại chiến Tiên Yêu, năm đó Yêu tộc hung hăng ngang ngược đến mức nào, ngày nay có thể so được sao? Ngài ấy giữ mối liên hệ tình cảm với những môn phái đó, gần như là ngày nào cũng bận rộn gặp gỡ chưởng môn của các môn phái đó, loay hoay chân không chạm đất, thật sự chỉ vì để đối phó với đám Thập Phương Sát đó à? Ta cảm thấy không cần phải hưng sư động chúng (huy động nhân lực) như vậy.”

Đông Liễu ẩn ý sâu xa: “Không chừng ván cờ đã bày ra ngay từ lúc đó.”

Lan Chi nổi lòng tôn kính: “Nói thế là, Thành Dương lão tổ thật sự có khả năng đóan biết trước, trong lòng tự có thao lược, ta còn tưởng là…” Tưởng chỉ là một tên tu vi cao không lường được… khoe khoang tình yêu đến phát cuồng.

Vô Lượng Tông, Huyền Đức Đường.

Phạm Cô Hồng đang khá là sứt đầu mẻ trán, ngồi trước mặt hắn, là vị đại yêu mà cả giới tu chân đều đang tìm kiếm – Thập Phương Sát.

Phạm Cô Hồng: “Ngươi không nên tới nơi này.”

Song nam nhân khôi ngô có đôi mắt màu xanh mờ cử chỉ hung hăng, khẽ ngả lưng vào cái ghế tựa bằng gỗ lim được chạm trổ viền vàng, hai chân tréo nguẫy: “Phạm chưởng môn, chúng ta không phải là đồng minh sao, quen biết nhiều năm, ngươi đãi khách như thế à?”

Phạm Cô Hồng đập bàn đứng dậy, nhưng khi đối diện với đôi mắt màu xanh mờ của loài thú đó thì nín giận ngồi xuống lại, “Giờ cả giới tu chân đều đang lên tiếng phê phán ta, nếu không phải Thù Uẩn bệnh đúng lúc, thì chúng ta cũng chỉ có thể đao kiếm gặp nhau. Ngươi với thủ hạ của ngươi kiềm chế lại chút đi.”

“Thế lại không được.” Thập Phương Sát nói, “Đám nhãi dưới trướng của bản tọa, đói bụng đã mấy trăm năm rồi, bọn ta nhịn nhục nhiều năm như vậy, không phải vì cái thứ thiên hạ thái bình chó má gì đấy.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”


“Chẳng thế nào cả, Yêu tộc bọn ta chả bao giờ có dã tâm gì, chỉ cần ăn no rồi là không sinh sự thôi. Bản tọa đến đây là để cảnh cáo ngươi, đừng tự cho mình là khôn, trông đám đệ tử của ngươi cho đàng hoàng vào. Nếu như có tu sĩ Vô Lượng Tông nào tổn thương thuộc hạ của ta của ta nữa, bản tọa sẽ còn đến thăm nhà, nhưng lần sau không chắc là có bị ai thấy không.”

“Ngươi ——!”

“Phạm chưởng môn đừng kích động, nếu ngươi rút kiếm phát ra động tĩnh thì không ai có lợi gì đâu. Nhỡ đâu làm ta bị thương, sẽ chọc giận đám nhãi Yêu tộc nhà ta, đến lúc đó giao dịch của chúng ta lan truyền đi, ây dà, chẳng phải Vô Lượng Tông sẽ là Thái Vi Cảnh tiếp theo à? Ha ha ha ha ha ha ha!”

Thành Dương Mục Thu thế mà dẫn Ngân Nhung đi du sơn ngoạn thủy, đi đến đâu ăn đến nấy, nhất là khi đến thành Cơ Phi, nổi tiếng với những món từ trĩ hoang, nghe nói thịt viên Trĩ Tuyết vang danh của Thái Vi Cảnh bắt nguồn từ đây.

Thành Dương Mục Thu thấy Ngân Nhung thích, bèn quyết định dừng lại ở đây thêm mấy ngày, hai người Đông Liễu và Lan Chi, tiêu tiền của lão, được lão tổ bảo vệ, tất nhiên là không có điều gì dị nghị. Nhất là Lan Chi, sau nghe Đông Liễu giải thích, càng vững tin Thành Dương lão tổ là một cao nhân nhập thế, làm chuyện gì cũng có ý nghĩa sâu xa, bèn không nghĩ ngợi nữa, nghe lời khuyên, ăn chùa uống chùa theo.

Lão tổ thật sự rất giàu có.

Hai người bọn họ không chỉ ăn ngon uống say, mà thậm chí Thành Dương Mục Thu còn mời bọn họ nghe bình thư, không có gì bất ngờ, là nhã gian xa hoa.

Chén rượu đĩa thịt, gấm vóc hoa phục, bốn người ngồi trong phòng, nghe tiên sinh kể chuyện dưới lầu kể chuyện mới.

Nghe nói đây là lần đầu kể, thu hút không ít khách đến nghe chuyện mới. Ngân Nhung thích nhất là nghe kể chuyện, chống cằm lắng nghe hết sức chăm chú, thì ra là câu chuyện về một gã phụ bạc vứt bỏ người vợ tào khang, tái giá quý nữ danh môn.

Người “vợ tào khang” đó nguyên cũng là tiểu thư khuê các, dù không sánh bằng quý nữ danh môn sau này, nhưng vị nam chính đó vẫn không xứng. Người vợ tào khang đó đã hi sinh rất nhiều cho kẻ phụ bạc đó, cắt đứt với phụ mẫu, phụ lòng sự dạy bảo của sư phụ, giao cả thân cả tâm mình cho người đó. Rõ ràng là một tiểu thư yêu kiều mười ngón tay không dính nước mùa xuân, lại vì để người đó có thể an lòng đỗ vào đệ tử ngoại môn của một môn phái nọ, rửa tay nấu canh, đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ còn để lại một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên cánh tay gầy.

Ngân Nhung nghe mê mẩn, nhưng lại thấy “Thiên Nhật Túy” quá cay, không được trọn vẹn, muốn đổi thành Đào Hoa Tửu ngọt ngào, đồng thời không nỡ bỏ qua câu chuyện đặc sắc. Bèn đảo mắt một vòng, không nỡ nhờ Thành Dương Mục Thu, không sai khiến được sư phụ mình, chỉa mũi dùi sang Lan Chi.

“Lan Chi cô cô, làm phiền ngươi một chuyện nhé?” Ngân Nhung chọt chọt Lan Chi, lại thấy vẻ mặt Lan Chi khác thường, môi cắn thật chặt, bàn tay trắng nõn siết chặt cánh tay mình, siết đến nỗi khớp xương trắng bệch, như là kiềm chế lửa giận, song khóe mắt lại như có nước mắt.

Ngân Nhung không dám gọi cô ta nữa.

Ngân Nhung không quá chú tâm tại sao tâm trạng Lan Chi lại dao động mạnh đến vậy, thì thầm với Thành Dương Mục Thu: “Ta đi gọi tiểu nhị, gọi một bình Đào Hoa Tửu.”

Thành Dương Mục Thu khẽ gật đầu, lại mang mũ trùm lên cho y: “Đừng trì hoãn, đi một lát rồi về.”

Vốn dĩ, đã có không ít tu sĩ diện kiến dung mạo của “đệ nhất mỹ nhân giới tu chân”. Nên để kín đáo hành sự, sau khi đi vào Vô Lượng Tông, Ngân Nhung ngoại trừ đơn giản dịch dung, còn luôn mang mũ trùm, bảo đảm nhân đôi.


“Biết rồi!” Ngân Nhung cũng không muốn bỏ lỡ câu chuyện, đáp một tiếng gọn ghẽ, rồi vội vã chui ra khỏi nhã gian. Tiểu nhị hẳn phải hầu ở một nơi không xa, nhưng cũng có lúc chuyện kể quá hay khiến người ta như lạc vào trong đó, nên đám tiểu nhị cũng sẽ lười biếng tìm chỗ trống ngồi nghe.

Ngân Nhung đoán sẽ như vậy, nên ban đầu mới muốn kêu Lan Chi, nhưng nếu y đã đi ra rồi, thì cứ đi tìm thôi.

Ngân Nhung vừa tiếng nghe kể chuyện trầm bổng du dương của tiên sinh, vừa đi xuống lầu dưới, đi vòng một vòng lớn, rốt cuộc cũng nghe được tiếng nói chuyện phiếm, hơn nữa thông qua y sam ló ra từ cột nhà có thể biết là trang phục của tiểu nhị.

Xem như là tìm được rồi, Ngân Nhung bước nhanh đi tới.

Lại nghe những người kia nói: “Phương phu nhân là phu nhân chưởng môn của Vô Lượng Tông cao quý, đáng lẽ nên có tinh thần hiến dâng, nên khẳng khái hy sinh, không chấp nhận Phạm chưởng môn trị liệu, để ngài ấy tiết kiệm được linh lực, toàn tâm toàn ý đi đối phó Thập Phương Sát. Dù sao chuyện sào huyệt bị phát hiện, nếu truyền tới trong tai Yêu tộc, bọn họ cũng sẽ có đề phòng.”

Ngân Nhung lườm một cái tại chỗ.

Y ở lại Vô Lượng Tông lâu đến thế, chỉ cảm thấy ai cũng hùng tài thao lược, đều đang bàn luận trên trời dưới biển chuyện thời sự. Trong đó không thiếu những kẻ đứng trên đỉnh đạo đức, giọng điệu chỉ vẽ giang sơn.

Không biết rắng, ngoại trừ Ngân Nhung ra, ở một bên khác còn có một cô nương, bị “luận điệu hùng hồn” đó chọc tức đến suýt chút nữa rút kiếm.

Song đám tiểu nhị đều là người phàm không có tu vi trong người, hoàn toàn không cảm nhận được sát khí, một tên trong đó còn nói: “Mạng của một mình bà ta, có thể đổi lại tính mạng của bao nhiêu người vô tội chứ! Lấy ít đổi nhiều, làm ăn lời vậy, tại sao Vô Lượng Tông không làm?”

“Đúng vậy, bà ta đã sống lâu như vậy rồi, đã đủ.”

Ngân Nhung thật sự nhịn không được: “Người ta có muốn hiến dâng hay không là chuyện của người ta, nếu các người nhiệt tình như vậy, sao không đi làm mồi sống cắn giết Yêu tộc đi?”

“Ai? Tên oắt con này, ở đâu chui ra?” Tiểu nhị kia chỉ nghe được giọng thiếu niên trong trẻo, nên chất vấn, nhưng đồng bạn của hắn nhận ra Ngân Nhung là khách quý trong nhã gian, bận bịu cười nói: “Khách quan có gì dặn dò?”

Ngân Nhung: “Đừng! Không dám dặn dò ngươi. Ta sợ thân cận quá, các ngươi búng xá lợi đầy người ta!”

Vừa dứt lời, một cô thiếu nữ từ một bên khác cột nhà hiện thân, vừa vui mừng vừa lại chần chờ hỏi: “Ngươi, ngươi là…”

Như là ý thức được không nên gọi tên Ngân Nhung ngay trước mặt mọi người, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã dừng lại, trái lại xốc mũ vây của mình lên, cười nói: “Là ta đây! A Thường!”


Bình luận

Truyện đang đọc