LỤC THIẾU SỦNG CÔ VỢ NHỎ


Không một chút chần chừ, Triệu Lan Nhi liền nhanh tay bắt máy :"Ông Xã?"
Điện thoại vừa được kết nối, Lục Đình Quân đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của vợ mình.

Anh không khỏi cong môi mỉm cười :"Nhớ anh không?"
" Ai thèm chứ"
Triệu Lan Nhi bĩu môi nói ra lời trái với suy nghĩ trong lòng.

Cậu nhân viên lúc nãy đứng gần đó đã nghe rõ cuộc đối thoại của anh và cô liền nở nụ cười khinh thường.

Bà chủ, chị giả vờ cho ai xem thế? Người có tình yêu đúng là có khác
" Thật sự không nhớ anh sao? Uổng công anh nhớ em nhiều như vậy.

Thật là đau lòng mà"
Không biết từ đâu, dạo này Lục Đình Quân rất hay nói những lời nhõng nhẽo sến súa với cô.

Nhưng không sao, cô đây rất thích như vậy
" Anh nhớ em sao?"
Lục Đình Quân không suy nghĩ mà " Ừm" một tiếng

" À, thực ra lúc nãy là em xạo đấy.

Em cũng rất nhớ anh"
Triệu Lan Nhi khẽ cười sờ chóp mũi lên tiếng
" Chờ vài ngày nữa là anh về rồi"
Lục Đình Quân vừa gõ máy tính vừa lên tiếng :" Ở nhà có chán không?"
"Không hề, công việc em bận rộn như vậy thời gian nào mà chán chứ"
Thay vì nói là không có anh ở đây thì cô rất chán nhưng Triệu Lan Nhi quyết định nói dối như vậy.

Cô không muốn anh vì mình mà làm chậm trễ công việc
" Anh còn bận sao?"
" Ừm, có đôi chút"
Nghe anh nói như vậy thật sự cô rất đau lòng, anh đã bận như vậy mà vẫn dành thời gian gọi điện cho cô :" Vậy anh làm việc đi, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại nói tiếp.

Em cũng rất bận nên không sao đâu, anh đừng lo cho em"
Lục Đình Quân nghe tiếng của vợ mình từ trong điện thoại vang ra liền nhíu mày không vui, anh thở dài :" Được rồi bà Lục, đừng cố quá sức đấy nhé"
" Vâng, tạm biệt ông xã"
Cuộc gọi kết thúc, Triệu Lan Nhi lại nằm ườn ra bàn thở dài

............
" Lão Triệu, em thấy Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đều đến tuổi thành gia lập thất hết rồi.

Em có vài đứa cháu gái hay để em giới thiệu cho hai con nhé?"
Kì Tố Tố nhìn Triệu Sơn đang ngồi đọc báo uống trà rồi nhẹ nhàng lên tiếng :" Anh yên tâm, những đứa cháu gái của em đều được học hành đàng hoàng, với lại cũng rất xinh đẹp"
Triệu Sơn nhìn bà nở nụ cười hiền hậu :"Chuyện này là của chúng nó, phải để tụi nó tự lựa chọn, anh cũng không thể ép buộc chúng nó được"
Ông cầm bàn tay mềm mại của bà lên vuốt v e :"Tố Tố à, anh hiểu lòng tốt của em.

Nhưng mà anh không muốn tụi nó giống như anh"
Nói ra lời này tim của ông thực sự rất đau, nhưng để trả thù cho người vợ đã mất, ông không thể làm gì hơn.

Trước khí tiến đến việc trả thù, ông phải nắm thóp tất cả điểm yếu của bà ta lẫn Kì gia kia
Kì Tố Tố nghe ông nói như vậy giận dỗi trong lòng đều tan biến hết, bà nhìn ông mỉm cười nhẹ nhàng :"Được rồi, em không ép.

Chỉ là em muốn hai gia đình chúng ta thân thiết hơn thôi nên mới đề ra ý kiến như vậy"
" Được, anh hiểu ý tốt của em mà"
Nói xong, Kì Tố Tố xoay người đi lên lầu.

Đóng cửa phòng lại, gương mặt của bà ta liền trở nên tức giận đến xấu xí
" Nhiếp Bạch Khả ơi là Nhiếp Bạch Khả, cô xinh đẹp hơn tôi, gia thế cô tốt hơn tôi, cô tài giỏi hơn tôi.

Cái gì cô cũng hơn tôi, nhưng bây giờ người chiến thắng là tôi chứ không phải cô"
Kì Tố Tố lấy tấm hình từ trong hộc bàn ra, bà ta bật cười chế giễu :"Người đàn ông của cô bây giờ chẳng phải đã thuộc về tôi rồi sao? Người Triệu Sơn yêu là tôi, không phải cô".


Bình luận

Truyện đang đọc