LỤC TỔNG THÁNG NGÀY SAU XIN ĐƯỢC CHỈ GIÁO


Phòng hồi sức tích cực.
-Bác sĩ, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy vậy?
-Chúng tôi đã cấp cứu cho cô ấy, tất cả đều rất thành công, người nhà không cần lo lắng.
-...
Thanh Loan chạy đến bệnh viện, đi đến thẳng phòng Đồng Oanh Lạc.
-Tôi biết ngay anh ở đây mà.
-Cô tìm tôi có việc gì?
-Lục Thiên Hạo, tôi thật không ngờ anh là loại người như vậy.

Lạc Lạc ra nông nỗi này anh vẫn còn muốn kết hôn, còn là kết hôn với ả Vãn Vân đó.

Không phải ả gài bẫy anh sao? Sao nào, lên giường với ả rồi nên sinh tình cảm sao?
-Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
-...
-Tôi còn có việc nhờ cô nữa đấy.
-Việc gì? Sao tôi phải giúp anh?
-Không phải cô là bạn thân của Lạc Lạc sao? Tôi nghĩ là cô sẽ làm việc này giúp tôi.

Đương nhiên là vì Lạc Lạc.
-Oh? Vậy Lục tổng nói tôi nghe thử xem.
-Ngày hôn lễ cô chỉ cần mời mấy người có vai vế chút trong giới báo chí, nhất là mấy người sẽ không vì tiền mà xoá bài đăng của mình.

Cô làm được không?
-Không thành vấn đề.
-Vậy việc này Lục Thiên Hạo tôi nhờ cậy tiểu thư rồi.
Ngày hôm sau.
Bệnh viện.
-Hôm qua anh không về sao?

-Tôi ở đây trông cô ấy.
-Tôi đã thuê y tá riêng cho cô ấy rồi mà.
-Tôi không yên tâm.
-Được rồi, để tôi chăm sóc cô ấy cho, anh về nghỉ ngơi rồi đi làm việc đi.
-Ừm.
...
Một y tá đi vào phòng bệnh của Đồng Oanh Lạc.
-Cô là ý tá mới của phòng này sao? Tôi nhìn cô lạ lạ.
-Vâng.
Thanh Loan nhìn dáng vẻ cô y tá này có vẻ không đúng lắm.
-Từ bao giờ y tá được sơn móng tay vậy?
-À, tôi...tôi...tôi .
-Cô định tiêm thêm thuốc gì vào lọ dịch truyền của cô ấy vậy?
-Là thuốc bổ thôi ạ.
-Vậy sao?
Y tá kia định tiêm thuốc kia vào lọ dịch truyền của Đồng Oanh Lạc thì Thanh Loan nhướng mày ra hướng cửa.
-Y tá Lương, đây là y tá mới sao?
Cô y tá trong phòng nghe thấy Thanh Loan nói vậy thì tay run run làm rơi kim tiêm trong tay xuống đất.
-Tôi chỉ đùa thôi mà? Sao cô căng thẳng vậy?
-Tôi...tôi run tay thôi.
-Tay y tá cũng run khi làm việc sao?
-Tôi ....
-Nói! Cô là ai? Sao lại giả dạng y tá vào đây? Có mục đích gì?
Cô “y tá” kia đẩy Thanh Loan ra rồi chạy đi.

Đúng lúc này Lục Thiên Hạo cùng Tiểu Lưu đi đến.

Ả cũng va vào hai người chạy vụt đi.

Thanh Loan mới hét lên:
-Bắt lấy cô ta.
-Tiểu Lưu!
Tiểu Lưu cũng chạy theo hướng cô gái kia vừa chạy.
Lục Thiên Hạo ánh mắt khó hiểu nhìn Thanh Loan.
-Có việc gì vậy?
-Cô gái đó giả dạng y tá muốn bơm gì đó vào dịch truyền của Oanh Lạc.
-Ả ta bơm chưa?
-Chưa.

Kim tiêm vẫn rơi ở kia.
Lục Thiên Hạo nhặt kim tiêm lên đưa lên mũi ngửi ngửi.
-Thuốc gì vậy?
-Thuốc độc số 8.
-?
-Nói dễ hiểu là loại gây tê liệt thần kinh, rất khó phát hiện và xét nghiệm ra.
-Ai lại độc ác như vậy chứ? Chắc là Vãn Vân rồi.
-Tôi nghĩ không phải cô ta đâu.

Đợi Tiểu Lưu bắt được ả kia thẩm vấn chút là được.


Việc này để tôi lo đi.
-Ừm.
....
-Cô ấy thế nào rồi? Vẫn không tỉnh sao?
-Bác sĩ nói tất cả đều ổn, không hiểu tại sao cô ấy vẫn không tỉnh.
Hắn cầm tay cô, nhìn bàn tay nhỏ bé nổi gân xanh nằm gọn trong bàn tay mình lòng hắn trào lên cảm giác xót vô cùng.
“Lạc Lạc, có phải em đang giận tôi nên mới không chịu tỉnh đúng không? Đồ trẻ con, em tỉnh dậy đi, Lục Thiên Hạo này mặc cho em đánh chửi.

Xin em đấy, tỉnh dậy đi được không.

Người làm em đau khổ tôi sẽ giúp em xử lý, em tỉnh dậy mà xem họ trả giá.

Được không Lạc Lạc? “
Người ta nói con người có thể nói dối nhưng đôi mắt họ thì không thể.

Đôi mắt của hắn bây giờ ngập vẻ bi thương, chua xót và chân thành vô cùng, đôi mắt của kẻ có tình khiến Thanh Loan đứng bên cạnh cũng nổi lên sự thương cảm, xúc động.
...
Buổi tối.
-Đêm nay để tôi chăm sóc cô ấy, anh về đi.
-Cô về đi, tôi ở lại với cô ấy.
-Cả ngày anh ở Thiên Tầm, buổi tối anh chăm sóc cô ấy sao mà được chứ.
-Không sao, cô về đi.

Cô ấy tỉnh dậy tôi muốn giải thích với cô ấy.

Tôi không muốn để muộn mất khoảng khắc nào cả.
-Haiz, được rồi.

Nếu có việc gì hãy gọi tôi ngay nhé.
-Ừ.
“Lạc Lạc, sao em vẫn chưa tỉnh vậy?”
Hắn cầm tay cô lên hôn nhẹ rồi đưa tay cô lại trong chăn.

Trong chăn ngón tay cô động đậy nhẹ rồi lại bất động.

Cả một đêm dài như vậy lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng máy móc chạy bên đầu giường bệnh của cô cùng tiếng thở dài của hắn.
Reng reng reng.
-Tôi nghe rồi.
-Lục tổng, đã thẩm vấn cô gái buổi sáng xong rồi.
-Cô ta nói gì?
-...
-Được, tôi biết rồi.
-Có cần xử lý luôn việc này không ạ?
-Không cần, tôi tự có tính toán, để ý cô ta một tý.

Đừng để cô ta xảy ra chuyện gì.
-Vâng.
-Còn nữa, đã đưa bố mẹ Lạc Lạc lên đây chưa?
-Tôi đã sắp xếp rồi ạ.

Họ nói họ chuẩn bị chút với xử lý chuyện gia đình.

Chắc hai hôm nữa mới lên được.
-Ừm.
Tút tút tút.
-Lạc Lạc, cha mẹ em sắp lên thành phố S rồi.

Em tỉnh dậy mới đi gặp họ được chứ.

Lạc Lạc ngoan, tỉnh dậy đi.

Tôi sắp không chịu đựng được cảm giác này nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc