LƯU NIÊN TỰ THỦY



Lệ Hàn Bân chìm sâu trong một giấc mộng dài.

Trong mộng, cha đang dắt tay ba đứng lơ lửng giữa những đám mây trên không trung, Lệ Hàn Bân đứng ở dưới đất vẫy vùng hai tay, hét lớn: "Cha, ba! Tại sao hai người có thể bay lên trời vậy? Nhanh xuống đi!" Hai người trên bầu trời chỉ cười không nói gì.

Lệ Hàn Bân gấp gáp không thể chờ, lớn tiếng kêu gào: "Tại sao hai người không nói lời nào? Tại sao không xuống?"
Lệ Khâm cùng Lâm Mặc nhìn nhau cười, Lâm Mặc dịu dàng nhìn kỹ Lệ Hàn Bân, giọng nói nhẹ bẫng như có như không: "Ba chờ cha cả một đời, hiện tại cuối cùng chúng ta đã có thể đoàn tụ.

Tiểu Bân, sau này phải quan tâm chăm sóc thật tốt cho bản thân, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải kiên định không thay đổi!"
"Tiểu Mặc, bích lạc hoàng tuyền**, bên người không rời." Lệ Khâm không nhìn về phía con trai, trong mắt đều tràn đầy bóng hình người mình yêu.

**Bản gốc: "Bích lạc hoàng tuyền, dữ quân tương tùy".

"Bích lạc": trời xanh, "hoàng tuyền": suối vàng.

Có nguồn gốc từ thơ của Bạch Cư Dị trong bài Trường hận ca:
"Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến".

Tức là: Trên cùng trời xanh, dưới tận suối vàng.


Cả hai nơi mênh mông, đều không thấy (nàng) đâu cả.

Người đời sau dùng từ này để chỉ "cùng trời cuối đất".

Ta thấy trong trường hợp này, câu nói thực sự mang nghĩa đen nên đã để nguyên từ gốc.

"Hai người rốt cuộc đang nói gì vậy!" Lệ Hàn Bân nghe mà đầu óc mơ hồ, buồn bực nghi hoặc nói: "Cái gì kiên định không đổi? Cái gì bích lạc hoàng tuyền?"
"Rồi con sẽ hiểu, đến giờ của cha và ba rồi.

Con ngoan, tạm biệt..." Khoảng cách mây trời mờ mịt ảo ảnh hư vô, bầu trời an tĩnh không lưu một chút dấu vết.

"Cha! Ba!" Lệ Hàn Bân không mục đích chạy vọt về phía trước, cậu một lòng khao khát chạy về hướng người thân.

Đột nhiên, bão tuyết gió táp mãnh liệt ập tới, "Lạnh quá..."
Lệ Hàn Bân chống đỡ mở mắt, cúi đầu nhìn áo khoác ướt đầm đìa cùng với dây trói đang buộc chặt trên người, ý thức nháy mắt trở lại, cha bị thương, mình muốn phản kích, lại bỗng nhiên mất tri giác...!
"Mẹ nhà nó! Thằng chó, cuối cùng mày cũng tỉnh!" Tên mặt sẹo vứt thùng gỗ xuống, "Tao hắt nước sớm hơn một chút là có phải xong rồi không!"
Lệ Hàn Bân muốn đưa tay trấn an mấy đứa nhỏ trong bụng, nhưng bất đắc dĩ tay bị trói, câu chữ lãnh đạm nói: "Không phải nói có việc thương lượng với tôi sao? Chẳng lẽ đem đối phương cần thương lượng trói lại, chính là đạo tiếp đãi khách của các người?"
"Không sai! Đối đãi với loại người không tầm thường như tổng giám đốc Lệ phải dùng thủ đoạn không tầm thường!" Một người đàn ông mặt mày lấm la lấm lét* từ ngoài cửa đi vào, "Xin chào, tôi là Tống Ngạn!"
*Tặc mi thử nhãn – 贼眉鼠眼 – mày giặc mắt chuột, chỉ người có mặt mày lấm la lấm lét, dung mạo không ngay thẳng, không đầu trộm (mắt chuột – mắt hí) thì cũng là đuôi cướp (mày giặc – mày xếch ngược).

Mày Lệ Hàn Bân hơi nhếch lên, hai con ngươi híp lại: "Tống...!Ngạn, chúng ta hình như không quen biết?!"
"Ha ha, tổng giám đốc Lệ, cậu không quen tôi, nhưng tôi lại biết rất rõ cậu!" Tống Ngạn không quan tâm lắm cười một tiếng, con mắt híp lại thành một đường kẻ: "Tình nhân của tôi đối với cậu lại càng rõ như lòng bàn tay".

Lúc nói chuyện, cửa mở ra, Giang Như Mộng đi thẳng tới bên người Tống Ngạn, hai tay ôm lấy lão một cách rất tự nhiên: "Tiểu Tống, vất vả anh rồi!"
Tống Ngạn nhéo một cái lên mặt Giang Như Mộng, cười nói: "Có thể vì Như Mộng thương yêu của anh làm việc, anh đây rất sẵn lòng*".

*Cam chi như di = ngọt như ăn mật (hàm ý mặc dù phải chịu đựng gian khổ nhưng vẫn vui vẻ).

Mình dịch thoát ý.

Lệ Hàn Bân khinh miệt liếc xéo hai người: "Một đôi cẩu nam nữ!"
"Bộp___" Giang Như Mộng hung hăng tát một cái vào má trái Lệ Hàn Bân, chiếc nhẫn trên ngón tay tạo thành một vết thương đỏ thẫm, "Thằng con hoang, nhiều năm rồi không đánh mày, cảm giác vẫn tuyệt vời lắm!"
Một cái tát vừa rồi, không chỉ đánh cho gương mặt Lệ Hàn Bân đau nhức, mắt nổ đom đóm, còn đánh thức đứa nhỏ trong bụng.

Đứa nhỏ nghịch ngợm đấm đá trong bụng cha, Lệ Hàn Bân cắn chặt bờ môi trắng bệch, không để cho bản thân phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào.


Giang Như Mộng dùng sức kéo tóc Lệ Hàn Bân ra sau, trong mắt lóe lên sự dữ tợn: "Đồ con hoang chết tiệt! Mày biết không? Mỗi ngày tao đều hận không thể giết chết mày! Ba mày cướp đi trái tim Lệ Khâm, mày cướp đi tự do của Gia Kỳ vẫn chưa xong, còn muốn cướp đoạt tình yêu của nó! Tao tuyệt đối không cho phép!"
"Như Mộng, buông ra trước đã!" Tống Ngạn đẩy Giang Như Mộng đang dây dưa không thả tay, trong ánh mắt lộ rõ vẻ giảo hoạt, "Cổ phần Lệ Thị mà chúng ta muốn còn đang ở trong tay nó!"
"Anh nhìn xem, mỗi lần thấy đồ con hoang này em lại bị chọc cho tức điên!"
Giang Như Mộng buông tay đang túm tóc Lệ Hàn Bân ra, một bộ dáng vặn vẹo ngoài cười nhưng trong không cười: "Thằng con hoang, tao cho mày ba ngày cân nhắc! Nếu như chấp thuận giao cổ phần của Lệ Thị ra, tao cũng chỉ lấy đi một cái chân của mày, nếu như không chấp thuận, tao sẽ lấy luôn cái mạng chó của mày! Dù sao Lệ Khâm cũng đã chết, chờ sau khi mày chết đi, cổ phần của Lệ Thị không phải đều là của chúng tao sao! Ha ha ha ___"
"Bà...!nói cái gì?" hai mắt Lệ Hàn Bân đỏ bừng, như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, nghẹn ngào nói, "Cái gì chết?
"Thì là nghĩa ngoài mặt chữ đấy! Mấy người trông coi nó cẩn thận!" Giang Như Mộng hừ lạnh một tiếng, quấn lấy Tống Ngạn rời khỏi phòng.

"Vâng!" tên mặt sẹo cũng mang theo đàn em ra khỏi phòng.

Lệ Hàn Bân mềm oặt ngã lệch trên ghế dựa, cánh môi sớm bị cậu cắn đến máu thịt be bét, đôi mắt ảm đạm trống rỗng sững sờ nhìn chòng chọc vào bụng: "Mấy đứa, nếu như ba không mang theo ông đi đến đài phun nhạc nước, ông sẽ không phải chết.

Tại sao có thể như vậy? Ba là người không xứng đáng có được một người yêu thương đúng không?___ Tại sao?!" Không gian vắng người lạnh lẽo, tiếng khóc bi thương đến chết lặng như ma quỷ vang vọng bốn phía, như kể lể như khóc than...!
******
Tới gần trưa, Huống Du còn đang buồn ngủ, đầu tóc rối bời ung dung đi tới phòng tắm, đánh giá người trong gương, anh miệng méo cười một tiếng, chỉ có mỹ nam anh tuấn phi phàm như thế này mới xứng với Bình mà!
"Ring ring___" điện thoại trong phòng khách không biết tốt xấu cắt ngang sự tự luyến của Huống Du, nhấc lên nhìn nhìn, hóa ra là công ty gọi tới.

Một tay Huống Du cầm điện thoại, một tay cào cào mái tóc rối, thờ ơ nói: "Alo, là tổng giám đốc Lệ sao? Hiện giờ mới vừa giữa trưa đã thúc tôi đến công ty làm việc, thật chưa từng thấy qua ông chủ nào thích ngược đãi nhân viên như thế, cũng không biết Bình nhà tôi quyến luyến cậu cái gì?!"
"Anh cái người toàn thích nói xấu này! Bây giờ tôi chỉ sùng kính tổng giám đốc thôi, con mắt nào của anh thấy tôi quyến luyến anh ấy hả?" Oán khí của Trần Bình thông qua điện thoại nhào tới trước mặt, dù cho Huống Du đã đẩy điện thoại ra xa thì cao độ kia cũng đủ khiến anh đinh tai nhức óc.

"Ha ha, A Bình đừng nóng giận mà!" Huống Du cười cười làm lành nói, "Anh nói đùa chút thôi mà, đúng rồi, tìm anh có việc gì?"
Ở bên kia điện thoại, Trần Bình mặt đầy hờn dỗi trong nháy mắt mây mù che phủ, một bên xoắn lấy dây điện thoại, một bên lo lắng nói: "Từ hôm qua sau khi tổng giám đốc xin nghỉ, tới trưa nay cũng không về công ty, em rất lo lắng!"
"Trần Bình!! Anh không nói xấu nhé! Nhưng Hàn Bân mới một ngày không tới đã làm em sầu lo thành cái dạng này! Anh mỗi ngày đều bỏ bê công việc cũng không thấy em có bao nhiêu nhớ nhung!" Ghen tị chua loét của Huống Du tràn đầy cả phòng làm việc.

Trần Bình tâm loạn như ma, cũng lười so đo với Huống Dù: "Tổng giám đốc không giống anh, kể cả thân thể không thoải mái cũng sẽ gắng chống đỡ đi tới công ty, em gọi điện thoại cho anh ấy thì di động không có tín hiệu, điện thoại ở nhà cũng không ai tiếp.

Em thật sự sợ anh ấy xảy ra chuyện, hiện tại tổng giám đốc cũng không phải một người!"
Lúc này Huống Du mới ý thức được sự lo lắng của Trần Bình không phải là không có lý, trầm giọng nói: "Giờ anh về công ty, trước đó anh sẽ đi qua nhà Hàn Bân nhìn xem!"
"Ừm, được!"
Huống Du đi vào cổng nhà trọ, một mặt bấm chuông cửa, một mặt dùng lực gõ cửa: "Hàn Bân, cậu có nhà không?" Trả lời lại chỉ là yên tĩnh.

Thấy không có động tĩnh gì, Huống Du chuẩn bị nhảy qua cửa sổ vào như lần trước, lại phát hiện hòm thư đầy báo.

Ngẫm nghĩ lại, nếu như Hàn Bân ở nhà nhất định sẽ ra lấy báo, những báo này ở đây nói rõ cái gì? Nói rõ cậu ấy vẫn chưa về qua nhà trọ! Sự bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Huống Du.

Đi như ngựa không dừng vó đến công ty, sắc mặt Huống Du ngưng trọng nói: "Hàn Bân chưa về nhà trọ, cậu ấy có gọi điện qua công ty không?"
Trần Bình mím chặt môi, nặng nề lắc đầu.


"Ring ring ringgg____" đột nhiên tiếng chuông điện thoại phá vỡ không khí im lặng, Trần Bình vui vẻ ra mặt nói: "Nói không chừng là điện thoại của tổng giám đốc gọi tới!"
"Là công ty Warner đúng không?" Thanh âm thần bí từ đầu kia điện thoại truyền tới.

"Đúng vậy, xin hỏi anh có chuyện gì?" Trần Bình nhíu mi, nắm chặt ống nghe.

"Ha ha! Cũng không có chuyện gì to tát." Âm thanh quỷ quái khiến cho người ta không rét mà run, "Chính là tổng giám đốc Lệ của các người hiện tại đang ở trong tay tôi, nếu muốn mạng sống của nó, chạng vạng tối ngày kia, mang cổ phần Lệ Thị cùng một trăm triệu tiền mặt đến trang viên cổ ngoại ô thành tây, chúng ta một tay giao người, một tay giao tiền! Còn nữa, cảnh cáo các người tốt nhất đừng có giở thủ đoạn gì, nếu như báo cảnh sát, tổng giám đốc Lệ của các người sẽ không được nhìn thấy nắng mai nữa đâu!" Tút tút tút...!Không chờ đối phương phản ứng lại, điện thoại đã kết thúc.

"Alo, alo___" Trần Bình mất khống chế lớn tiếng kêu, "Rốt cuộc các người làm gì tổng giám đốc?"
Mức độ nghiêm trọng của sự việc vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, Huống Du kéo lấy điện thoại trong tay Trần Bình, trấn định nói: "Em tỉnh táo lên một chút, rốt cuốc xảy ra chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc..." sắc mặt Trần Bình trắng bệch, phát ngôn không rõ, "Anh ấy bị bắt cóc, bọn chúng nói phải có cổ phần của Lệ Thị cùng với một trăm triệu tiền chuộc.

Nếu như không làm theo yêu cầu của bọn chúng, bọn chúng sẽ giết con tin!"
"Cái gì!" Huống Du hoảng sợ trợn tròn hai mắt, "Một trăm triệu tiền mặt thì dễ dàng, nhưng trên tay chúng ta căn bản không có cổ phần của Lệ Thị!"
*****
Trang viên ở ngoại ô
"Khụ khụ___ các người bỏ ý nghĩ đó đi, trên tay bọn họ căn bản không có cổ phần của Lệ Thị mà các người muốn!" Trên mặt Lệ Hàn Bân là dáng cười châm chọc, xụi lơ tựa vào ghế, "Cổ phần bị tôi giấu ở nơi không có ai biết!"
Giang Như Mộng quăng dụng cụ biến âm trên tay đi, tới gần bên người Lệ Hàn Bân, miết lấy cằm cậu: "Mặc dù tao rất coi trọng cổ phần Lệ Thị, nhưng đem mày trao đổi cổ phần của Lệ Thị cũng không phải là lỗ! Dù sao mấy người chết đi, Gia Kỳ của tao sẽ là người thừa kế duy nhất, cổ phần của Lệ Thị sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về chúng tao!"
"Khụ khụ___" Lệ Hàn Bân bị Giang Như Mộng bóp không thở nổi, "Vậy bà có thể thử một chút! Tôi đã làm xong di chúc rồi, sau khi tôi chết, toàn bộ cổ phần của Lệ Thị sẽ đem bán lấy tiền quyên góp cho cô nhi viện.

Không có sự thay đổi của tôi, một đồng tiền các người cũng đừng hòng lấy được!"
"Thằng con hoang chết tiệt!" Giang Như Mộng giận tím mặt, vừa hung ác cho Lệ Hàn Bân một bạt tai.

Quay đầu nói với tên mặt sẹo: "Trông coi nó thật kĩ, đừng để nó chết!"
"Vâng!"
Gian phòng lạnh lẽo lại khôi phục tĩnh mịch, Lệ Hàn Bân rầu rĩ ho suyễn vài tiếng, nhổ một ngụm nước bọt mang theo mùi máu tươi, nặng nề đóng lại tầm mắt.

Hoàn chương 43.

Raph:.__..


Bình luận

Truyện đang đọc