LƯU TIÊN SINH XIN TỰ TRỌNG!


Hà Kiều nhìn thấy mẹ con Liễu Y Vân tức giận rời đi liền vui vẻ cười.
Lưu Thiên Úy ngắm cô đến ngẩn ngơ, môi mỏng câu lên một đường khiến tim anh trật nhịp.

Ngày đầu tiên cả hai gặp nhau, cô cũng từng cười xinh đẹp đến như vậy: ”Kiều Kiều chào bạn nha, có thể kết bạn cùng mình không ạ?”.
Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên thì anh mới giật mình tỉnh mộng.
Hà Kiều vừa bước xuống sân khấu, muốn đến nói chuyện với anh thì bị hàng loạt nam nhân vây quanh hỏi thăm.
Lưu Thiên Úy tức giận, không biết làm sao thì Lâm Y Y đến giải vây:
Các vị các vị, tôi biết cô ấy hiện tại là tâm điểm chú ý.

Nhưng có thể để tôi mượn một chút không ạ?
Lâm Y Y cười xinh đẹp, nháy mắt một cái.

Lập tức đám người tránh đường, ánh mắt lén lút nhìn hai cô nàng rời đi.
Hà Kiều nhìn cô bạn thân rồi nhìn đến ông anh họ đứng chờ từ xa liền bất lực lắc đầu: ”Y Y nè, cậu chuẩn bị tinh thần đi.”

Nói xong, cô liền gỡ tay Y Y, tiến về phía Lưu Thiên Úy: ”Vậy nhé, mong bạn tối nay bảo trọng!”.
----------------
Lâm Y Y vẫn chưa hiểu chuyện gì, đang vui vẻ vì màn biểu hiện của bản thân thì bị bạn thân nhắc nhở một câu rồi chạy theo trai.
Cô bạn lắc đầu thở dài, còn đang bận lo cho bạn mà quên mất chàng người yêu đang tiến đến.
Cảnh Nguyên đứng một góc khuất trong khán phòng, tay cầm ly rượu vang đỏ chờ Lâm Y Y cứu cô em họ ra.
Còn đang bật cười vì nét đáng yêu của bạn gái thì nhìn thấy cái nháy mắt cô dành cho đám nam nhân ở phía xa, Cảnh Nguyên không nhịn được đi nhanh về phía cô.
Lâm Y Y đột ngột bị ôm gọn liền giật mình hoảng hốt.

Đến khi ngửi được mùi hoa trà quen thuộc, cô mới quay đầu lại, kéo chiếc cà vạt của anh xuống: ”Cảnh thiếu đây là muốn gì ở tôi vậy?”.
Con mèo nhỏ lại bắt đầu nghịch ngợm, Cảnh Nguyên cũng hùa theo cô diễn một màn kịch:
Chẳng hay tiểu thư xinh đẹp đây có nhã hứng nhảy điệu đầu tiên với tôi?
Lâm Y Y nhón chiếc giày cao gót lấp lánh, thì thầm vào tai anh:
Em vẫn là có chút nhã hứng riêng tư hơn đó nha.
Trong khán phòng rộng lớn, tiếng nhạc violin cũng bắt đầu ngân lên.

Cảnh Nguyên ôm cô lại gần, nhìn thấy trong mắt cô là cả dải ngân hà xinh đẹp: ”Rất sẵn lòng, thưa tiểu thư.”
.
.
.
Hà Kiều từ xa nhìn đôi anh chị không khỏi bật cười, bất lực trước khả năng trêu chọc người khác của cô bạn thân.
Lưu Thiên Úy nghe thấy tiếng nhạc, ngại ngùng mở lời: ”Kiều Kiều, có thể cùng anh nhảy một điệu không?”.
Vừa nói anh vừa cúi người, đưa bàn tay thon dài trước mặt cô.
Hà Kiều phút chốc rung động, hình ảnh trước mắt tựa như cuộn phim tua chậm về một thời thanh xuân xinh đẹp của nàng tiểu thư độc nhất Hà gia.
Cô gật đầu, bàn tay thon nhỏ đáng yêu, khớp tay phiếm hồng đặt trên bàn tay của anh tạo nên hình ảnh tương phản động lòng người.
Giữa khán phòng sắc vàng kim xa hoa, đôi trai tài gái sắc khiêu vũ bài ca về tình yêu tuyệt đẹp trong tòa lâu đài.


Từng bước nhảy uyển chuyển cùng sự ngọt ngào giữa cả hai khiến khách mời trong khán phòng không khỏi liên tưởng đến câu chuyện cô bé lọ lem.
Hà Linh Đan sau khi băng bó phát hiện mình đã bỏ lỡ mất buổi khiêu vũ.
Mắt thấy tai nghe lời khen có cánh của đám người thượng lưu khiến ả không khỏi tức giận.

Hà Linh Đan nhìn cô chị gái cùng cha khác mẹ đang cười vui vẻ mà nghiến răng.
Trong đôi mắt của thiếu nữ 17 tuổi, ánh sáng trong veo duy nhất dần dần chuyển màu.

Hà Linh Đan yên tĩnh đến lạ: ”Hà Kiều, là chị ép tôi sống ác.

Nếu chị không quay về, Thiên Úy ca sẽ không tìm cách hủy hôn với tôi.

Là chị ép tôi.”
- Về thôi, Đan Đan.
Liễu Y Vân từ phòng vệ sinh đi ra, trên tay là chiếc điện thoại còn sáng màn hình.
Chiếc xe mang biển hiệu SRT-68 dần rời xa tòa biệt thự, Hà Linh Đan chăm chú nhìn về phía bầu trời đêm.

Từ phía xa, cô nhìn thấy một tên thợ săn đang trên đường trở về.
Nụ cười quái dị dần hiện lên, ả quay sang nhìn Liễu Y Vân:

Mẹ, con muốn chị gái Hà Kiều yêu dấu biến mất không một dấu vết.
Còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, tiếng nói của cô con gái kéo bà ta về hiện thực:
Chưa thể được.

Mẹ chưa tìm thấy Đinh Vĩ, nếu ông ta khai ra, chúng ta sẽ chết chắc.
- Tìm ông ta làm gì? Chẳng phải ông ta rất yêu mẹ sao, ông ta sẽ không khai ra gì đâu.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn.

Ta đã chờ 10 năm rồi, chờ thêm một chút thì có hề gì?
- Mẹ không làm thì con sẽ tự mình làm.
Hà Linh Đan không giữ được bình tĩnh, đòi xuống xe ngay lập tức.
Nhìn cô con gái ương bướng, Liễu Y Vân chỉ thở dài, sai vệ sĩ thân cận Hoàng Ân đi theo bảo vệ.
Con đường dẫn vào hầm cao tốc không một bóng người, cô tiểu thư cùng chiếc váy đuôi cá màu đỏ xơ xách, theo sau là một người đàn ông mặc vest nghiêm chỉnh, luôn từ phía xa bảo vệ cô..


Bình luận

Truyện đang đọc