MÀI GIŨA

Không biết là do trận buông tuồng hôm trước trên sô pha, hay là do sau đó khi ngủ hai người quên đóng cửa sổ, mà lâu lắm rồi Trần Trác mới lại bị cảm lạnh trong thời điểm trời bắt đầu hạ nhiệt độ thế này.

Rõ ràng hôm sau lúc ăn sáng cậu vẫn chưa có tí cảm giác khó chịu nào. Bây giờ Tống Lãng Huy theo đuổi cuộc sống lành mạnh, sáu rưỡi sáng đã dậy theo đồng hồ sinh học, anh không gọi Trần Trác dậy chung, tập thể dục xong thì vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Tám giờ hơn Trần Trác mới tỉnh, không chỉ vừa tiêu hao nhiều thể lực mà chỗ nào cũng thấy ê ẩm, nhớ lại chuyện hoang đường tối qua, cậu lại chui vào chăn nướng thêm một lúc.

Cũng may khi cậu ra khỏi phòng ngủ thì thấy phòng khách đã được Tống Lãng Huy dọn dẹp ngăn nắp rồi, những thứ trên bàn trà và ghế sô pha đều được đặt về vị trí cũ. Tống Lãng Huy đang phơi phới bày bữa sáng ra bàn, hỏi cậu:

– Em uống cà phê hay sữa?

Dù Tống Lãng Huy đã trổ tài rất nhiều lần rồi nhưng Trần Trác vẫn chưa thể quen được khí chất nhàn cư của anh. Cậu dựa vào khung cửa phòng bếp, chọc anh:

– Buổi họp fan năm sau anh có muốn lên sân khấu biểu diễn nấu bữa sáng không?

Tay nghề nấu nướng của Tống Lãng Huy cũng nhờ có Chương Nhân Ỷ ép học mà thành. Khi đó anh muốn dọn ra ngoài sống riêng, nhưng không muốn có người giúp việc, Chương Nhân Ỷ giữ anh ở nhà học bếp núc hết một tháng trời, sức khỏe anh tổn hao quá nhiều nên đành phải từ từ điều trị bằng cách này. Lúc trước Tống Lãng Huy thấy việc này kì cục lắm, nhưng bây giờ lại thấy hay, có thể dùng nó để chăm sóc Trần Trác. Dòm Trần Trác tinh tế vậy thôi chứ thật ra không biết tự chăm sóc bản thân đâu.

Tống Lãng Huy thẳng thắn phát sợ. Trên cái dĩa trước mặt Trần Trác có miếng trứng ốp và lát bánh mì nướng, đĩa nhỏ bên cạnh đựng một xâu chìa khóa và miếng ngọc mà Trần Trác quá quen thuộc. Tuy là ngọc giả, nhưng mấy năm qua vẫn chẳng thay đổi gì, màu sắc vẫn y như lúc trước.

Trần Trác không từ chối cũng không nói toạc ra, khi ra về vô tư đút miếng ngọc và chìa khóa vào trong túi của mình. Cả hai đã lỡ một khoảng thời gian dài, hai người trưởng thành yêu nhau không cần phải giằng co trong ám muội làm gì nữa.

Buổi trưa Tống Lãng Huy có một tiết mục phỏng vấn. Trần Trác về nhà, gọi cho Giả An An trao đổi về công việc sắp tới. Giả An An nhắc cậu có mấy kịch bản mới đã được gửi vào email của cậu rồi, ý của công ty là hy vọng cậu ưu tiên cân nhắc bộ phim phòng chống ma túy kia.

Có thể do Tống Lãng Huy từ chối lời mời tham gia bộ phim đó, hoặc cũng có thể là sau khi tin tức rộ lên thì phía đoàn phim đã thay đổi chủ ý. Trần Trác không cần thời gian suy nghĩ đã gọi điện thoại trả lời Giả An An:

– Anh không nhận bộ đó đâu, anh không có tư cách nhận nó.

Tống Lãng Huy không hút ma túy nhưng cũng đã gánh chịu nỗi đau tương tự, nên Trần Trác không muốn trở thành một người đứng đối diện trơ mắt nhìn, dù là ở trong phim đi nữa.

Tống Lãng Huy chuẩn bị bữa sáng rất phong phú, đến trưa Trần Trác vẫn không thấy đói, thế là cậu ra ban công nằm trên ghế lười đánh một giấc, khi tỉnh dậy thấy đau cổ họng. Cậu uống hết hai ly nước ấm cũng không thấy dịu hơn mà ngược lại những triệu chứng khác cũng bắt đầu ập tới.

Cậu không định nói cho Tống Lãng Huy biết, một là nguyên nhân cảm lạnh rất có thể do trận mây mưa tại phòng khách hôm qua, Trần Trác nhớ như in cảm giác mát lạnh khi tấm lưng trần của mình dán vào mặt bàn kính, buổi sáng từ lúc thức giấc đến khi ra về cậu vẫn không dám liếc mắt lấy một cái vào bàn trà; hai là cậu biết hệ thống miễn dịch của Tống Lãng Huy đã bị tổn hao, khả năng miễn dịch không như xưa nữa, cậu mà kể với Tống Lãng Huy kiểu gì anh cũng đòi tới, anh mà tới thì rất dễ bị lây bệnh.

Trước giờ cơm tối Tống Lãng Huy gọi điện thoại cho cậu, anh định quay trực tiếp cảnh Tống Cảnh làm tôm hùm đất cho cậu coi. Bây giờ Tống Lãng Huy chỉ thiếu điều chia sẻ mọi ngóc ngách trong cuộc sống của mình cho Trần Trác biết.

Trần Trác nhìn khói dầu trong màn hình đã muốn ho sặc sụa rồi, kiềm nén một lúc cuối cùng vẫn không nhịn được mà hắng một tiếng. Tống Lãng Huy nghe giọng cậu không bình thường, có tiếng ho này anh càng thêm chắc chắn:

– Em bị cảm à?

Trần Trác không kiềm chế nổi nữa, ho một tràng xong xuôi mới đáp:

– Cảm vặt thôi, An An đã mua thuốc cho em rồi.

Tống Lãng Huy không nói gì, chắc anh đang ở trong bếp với Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ. Cậu còn nghe loáng thoáng Chương Nhân Ỷ nói:

– A Trác bị cảm à? Lát con nhớ đem ít canh gà cho nó đấy.

Chương Nhân Ỷ đã vượt qua được chướng ngại trong lòng, giờ nhìn lại Trần Trác chỉ thêm quý mến. Không tính đến quan hệ của cậu và Trần Trác thì từ góc độ bậc cha chú nhìn con cháu, Trần Trác cũng là kiểu người bà tán thưởng. Mấy hôm nay bà tìm xem những bộ phim Trần Trác đóng, càng xem càng thấy thích. Buổi sáng bà còn hỏi Tống Cảnh:

– Lão Tống à, sao trông em như mẹ chồng quan sát con dâu ấy nhỉ?

Trần Trác thì lại hơi sốt sắng, vừa ho vừa bảo:

– Anh đừng tới mà, ở nhà ăn cơm với cô chú đi, em uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏe thôi.

Tống Lãng Huy đổi sang không gian yên tĩnh hơn, tránh được Chương Nhân Ỷ với Tống Cảnh là anh mặt dày hỏi:

– Sao tự dưng lại cảm thế? Có phải bàn trà hôm qua lạnh quá…

Nếu anh đang ở trước mặt Trần Trác thì chắc chắn cậu sẽ bật dậy bịt miệng anh ngay. Khi đó làm là một chuyện, giờ kể lại là một chuyện khác. Trần Trác biết Tống Lãng Huy sẽ không chịu nghe lời đâu, nhưng cậu vẫn kịp thời ngắt ngang:

– Anh đừng tới thật mà, mùa này cảm lạnh dễ lây lắm, có chuyện gì em sẽ gọi cho An An.

Tống Lãng Huy không nói mình có đồng ý hay không, nhưng nửa tiếng sau chuông cửa vang lên Trần Trác cũng chả lấy làm lạ.

Nửa tiếng đủ cho Tống Lãng Huy mang canh phóng xe tới, cũng đủ cho Trần Trác đặt hàng một chiếc bàn trà mới cho anh.

Trần Trác vừa mở cửa ra là đưa khẩu trang ngay cho Tống Lãng Huy, đương nhiên nó vẫn là cái khẩu trang lúc trước Giả An An đã mua cho cậu.

Tống Lãng Huy mất năm giây để phản ứng với động tác đột ngột của Trần Trác. Anh nhận lấy khẩu trang nhưng không đeo vào, cười cười đóng cửa lại, nói với cậu:

– Em yên tâm đi, anh kiềm chế không hôn em là được chứ gì.

Vốn dĩ tối nay Tống Lãng Huy về nhà bố mẹ ăn cơm, chẳng mấy khi Tống Cảnh làm tôm hùm đất. Trần Trác thì không thể ăn tôm hùm đất bây giờ được rồi, Chương Nhân Ỷ dặn anh mang canh gà và ít lê tới cho cậu. Trần Trác bị bệnh nên chẳng muốn ăn gì, chỉ ăn hai miếng cơm với canh thôi.

Trần Trác mà bị cảm là dễ bị viêm họng, nói chuyện rất mệt và cũng không thoải mái. Ăn cơm xong Tống Lãng Huy lôi mấy cái đĩa trên tủ CD của cậu ra mở xem. Trần Trác ở gọn gàng ngăn nắp nên sắp xếp cả tủ đĩa của mình theo quốc gia và niên đại.

Trần Trác lấy một tấm chăn trong tủ ra, hai người rúc trên sô pha xem phim. Tống Lãng Huy chọn một bộ phim Hồng Kông không có phụ đề, hai người xem chả hiểu gì mấy, Trần Trác hỏi:

– Sao anh không chọn phim quốc ngữ ấy? “Ánh dương tươi đẹp” cũng hay này.

“Ánh dương tươi đẹp” là bộ phim Tống Lãng Huy quay năm ngoái, trong đó có rất nhiều cảnh hôn của anh với nữ chính, thậm chí có fan còn đặc biệt cắt những cảnh hôn ấy ra ghép lại, trọn vẹn mười phút đồng hồ.

Tống Lãng Huy bật cười, không có tí cảm giác ngại ngùng vì bị bắt thóp cả. Anh cúi đầu ghé vào tai Trần Trác, cậu sợ lây bệnh qua đường hô hấp nên nghiêng đầu né đi, Tống Lãng Huy dí theo cười khúc khích bảo:

– Em xem làm gì, anh có thể diễn ngay tại đây cho em coi luôn. Không chỉ mười phút, cả bộ phim chỉ toàn cảnh hôn thôi cũng được nữa.

Trần Trác học theo tiếng Quảng trong phim mà nạt anh:

– Đồ hâm!

Cảnh mở đầu của bộ phim là vai Mai Quế do Lưu Gia Linh thủ vai đang dõng dạc tỏ tình với người yêu trên sân khấu lễ trao giải, câu thoại đó cả hai người đều hiểu:

– Sam, I love you! (*)

(*) Bộ phim “Kim chi ngọc diệp” do Trương Quốc Vinh và Viên Vịnh Nghi đóng chính. Nhân vật Sam ở đây là nhân vật của Trương Quốc Vinh.

Tống Lãng Huy và Trần Trác tựa vào nhau trong chăn, bỗng dưng anh nói:

– Anh cũng muốn làm như Mai Quế.

Trần Trác uống thuốc cảm rồi nên dễ buồn ngủ, nương nhờ thân nhiệt vừa phải của Tống Lãng Huy, thêm cả tiếng Quảng nghe chẳng hiểu gì càng hối cậu vào giấc, không lâu sau cậu thiếp đi trên vai anh.

Cánh tay phải của Tống Lãng Huy đang cho Trần Trác dựa nên anh đành phải dùng tay trái để trả lời tin nhắn của Chương Nhân Ỷ. Bà hỏi anh về tình hình của Trần Trác, rồi lại gửi một trang cách hầm lê đường phèn.

Tống Lãng Huy đợi Trần Trác ngủ say mới khẽ khàng dìu đầu Trần Trác cho cậu dựa vào đệm ghế, rồi vặn nhỏ âm lượng tivi, sau đó vào căn bếp Trần Trác hầu như không bao giờ dùng tới để hầm lê.

Tống Lãng Huy năm hai mươi tuổi chắc chắn sẽ không thể nào ngờ được cảnh tượng này, còn Tống Lãng Huy của hiện tại chỉ cảm thấy an lòng và thư thả làm sao. Thậm chí lần đầu tiên anh muốn cảm ơn trải nghiệm tồi tệ lúc trước, ít nhất nó đã giúp anh học được cách chăm sóc bản thân và yêu một người một cách chín chắn.

Gần một tiếng trôi qua mà Trần Trác vẫn chưa tỉnh, Tống Lãng Huy múc một bát lê hầm để lên bàn trà, anh nếm thử một ngụm, ngọt thanh không ngấy chút nào. Anh ngồi lại vào ghế, kê đầu Trần Trác vào bả vai mình. Tay cậu bọc trong chăn mà vẫn còn hơi lạnh, lòng bàn tay Tống Lãng Huy vấn vương hơi ấm từ bát lê hầm. Anh bèn chun tay vào trong chăn, nhẹ nhàng đan vào tay Trần Trác.

Bộ phim đang tới cảnh Trương Quốc Vinh và Viên Vịnh Nghi ca hát trước cây đàn piano. Phim điện ảnh những năm 90, giờ xem vẫn thấy động lòng người. Vai Gia Minh mà Trương Quốc Vinh thủ vai vừa đánh vừa hát: “Cuộc đời vẫn tiến về phía trước, nhưng giây phút này anh lại đang vương vấn về ai.” (*)

(*) Ca khúc “Theo đuổi” của Trương Quốc Vinh, bài này giai điệu hay đỉnh, mấy nay mình nghe suốt, lên mạng nghe thử i chị em

Sau đợt hạ nhiệt độ là mùa đông gần tới rồi. Lầu mà Trần Trác ở thấp hơn căn hộ của Tống Lãng Huy, nhìn ra cửa sổ có thể thấy được những ngọn cây được mùa thu nhuộm xanh lẫn vàng không đồng đều, đặt dưới ánh đèn đường khi trời tối lại trở thành một phong cảnh khác.

Cuộc đời Tống Lãng Huy có rất nhiều thời khắc đáng để tự hào: lên mẫu giáo hiểu được chút khái niệm, biết được bố mẹ đều là những người đáng cho mình hãnh diện; sáu bảy tuổi đã tham gia phim tết của đạo diễn lớn; lễ khai giảng năm nào cũng được thầy trò toàn trường chú ý; những tài nguyên mà tất cả mọi người trong giới tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán anh lấy được dễ như trở bàn tay… Tống Lãng Huy nhìn ra ngoài cửa, tán cây dưới ánh đèn đường, Trần Trác nhắm mắt ngủ yên trên vai anh, bát lê anh hầm phảng phất hơi nóng, đến cả nhân vật trong phim cũng sắp đi đến kết cục viên mãn.

So với những khoảnh khắc vẻ vang kia, Tống Lãng Huy hy vọng phép ngưng đọng thời gian có thể được dùng vào lúc này.

Mùa đông thật sự vẫn chưa tới, nhưng Tống Lãng Huy có cảm giác như đã vào cuối đông rồi. Nếu bây giờ mà có tuyết thì cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Tống Lãng Huy lại nghiêng đầu nhìn gương mặt Trần Trác khi ngủ, cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn vắn.

Bệnh cảm của Trần Trác không nặng lắm, nhưng dây dưa lâu, sau khi viêm họng thì cậu cứ ho suốt. Bốn ngày liền Tống Lãng Huy đều tới nhà Trần Trác điểm danh, Trần Trác cũng bắt chước anh, lén lút bỏ chìa khóa nhà của mình vào giỏ đựng lê của Tống Lãng Huy.

Quả thật Trần Trác không phủ nhận hai người đang hẹn hò, bệnh cảm cũng không còn là chuyện phiền lòng nữa. Giả An An giúp cậu dời công việc tuần này, nên ngày nào cậu cũng nằm xem những bộ phim cũ với Tống Lãng Huy. Người bị cảm vốn dĩ đã làm biếng và hay mệt mỏi, bây giờ lại có người chăm sóc tới tận răng, hợp ý quá chứ lại. Mỗi ngày Tống Lãng Huy đều hầm lê, hôm nay thêm táo, ngày mai lại thêm ngân nhĩ. Đến cả buổi tối Trần Trác ho hắng, Tống Lãng Huy cũng kịp thời mở đèn đầu giường, chuyền cho cậu cốc nước ấm cho cậu.

Điều duy nhất làm Tống Lãng Huy vẫn còn bất mãn là thỉnh thoảng anh hắt xì làm Trần Trác căng thẳng chết đi được, tin tức lại nhắc nhở mọi người mùa này bệnh truyền nhiễm rất dễ lây, mong mọi người học cách phòng tránh. Đến ngày thứ năm thì bộ phim kia của Tống Lãng Huy cũng tới ngày khởi quay lại, vậy mà Trần Trác còn hớn hở hơn cả nỗi buồn ly biệt.

Vì để tranh thủ từng phút từng giây bên Trần Trác mà tối hôm trước Tống Lãng Huy đã đem hành lý tới, định hôm sau sẽ từ nhà Trần Trác ra thẳng sân bay. Tối đến sắp xếp hành lý lại lần nữa, Trần Trác đang xem dự báo thời tiết, trấn phim trường nằm ở vĩ độ cao nên đã lất phất tuyết rồi, các chuyến bay hai ngày nay đều bị hoãn.

Tống Lãng Huy thu dọn đồ đạc xong xuôi lại vào bếp chỉ Trần Trác tự hầm lê. Tâm tư Trần Trác không đặt ở việc này, học rất qua loa, nhíu mày hỏi anh:

– Anh thật sự không cần đổi chuyến bay sớm hơn à?

Từ lúc Trần Trác đổ bệnh tới nay cơ thể lúc nào cũng ấm ấm mềm mềm, trong nhà còn mở máy sưởi, tối nay Trần Trác lại mặc một cái áo len trắng, giọng đặt câu hỏi nghe cũng ngây ngô hơn bình thường.

Tống Lãng Huy cho cậu nếm thử nước hầm, dặn cậu nếu chưa đủ ngọt thì tự thêm đường phèn vào, sau đó anh giả vờ lẫy, hỏi cậu:

– Em mong cho anh đi lắm phải không?

Trần Trác không phải kiểu người yêu thích quấn bạn trai, lần này bị bệnh nên mới tỏ ra ỷ lại hơn trước, thật ra Tống Lãng Huy khoái như vậy lắm.

Trần Trác lắc đầu:

– Tại em lo anh bị lây mà.

Tống Lãng Huy nghiêng đầu nhìn cậu, môi Trần Trác vừa nhấp nước lê nên vẫn còn bong bóng, má cậu ửng hồng vì máy sưởi và hơi nóng trong bếp. Mấy ngày nay Tống Lãng Huy phải khổ luyện khả năng kiềm chế trước một Trần Trác dịu ngoan, sợ mình mà lây thì không ai chăm sóc cho cậu. Mới nghĩ tới sẽ không gặp được nhau trong khoảng thời gian dài sắp tới thì anh đã không nhịn được nữa rồi.

Anh hôn trọn Trần Trác, hai cặp môi va chạm dịu dàng với nhau, anh nếm được vị ngọt của nước lê. Mới một giây trước Trần Trác còn hối thúc anh đặt chuyến bay sớm, thế mà giờ lại thành thật ôm chặt Tống Lãng Huy trong cái hôn đầy. Khi tách ra, Tống Lãng Huy nói:

– Bây giờ thì em khỏi phải lo nữa rồi.

Nước lê trên bếp vẫn còn đang sôi ùng ục, bộ phim điện ảnh Hồng Kông của những năm 90 đang được chiếu tại thế hệ thiên niên kỉ, nhiệt độ ngoài trời ngày càng xuống thấp, nhưng tất thảy mọi thứ giữa hai người họ vẫn vô cùng hoàn mỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc