MANG THEO BẢO BẢO BỎ TRỐN. VỢ! EM ĐỪNG HÒNG!



Mạc Thanh cũng nghĩ Lộ Nguyên Hầu không biết người đêm đó là Hạ Mễ Chúc, đồ đệ của ông, hắn không thể liên tưởng nhiều đến vậy.

Lộ Nguyên Hầu nếu muốn tìm Hạ Mễ Chúc thì cũng không có khả năng đến giờ vẫn tìm không thấy.

Vậy nên chỉ có thể nói hắn không muốn nhận Hạ Mễ Chúc.

Như thế hắn sẽ không điều tra nó.

Vậy chỉ cần không khiến hắn để ý đến nó là được.
Người như Lộ Nguyên Hầu không thể nào có khả năng lượn lờ trước mặt Hạ Mễ Chúc mỗi ngày.

Còn Hạ Mễ Thụy...
"Lần đó hắn đến phía nam là vì truy bắt một trùm buôn thuốc phiện.

Trời còn chưa sáng đã rời đi.

Lúc đó có một tên tội phạm quan trọng bị thương phải nằm điều trị ở đây đến hôm nay mới tỉnh.

Tên đó rất quan trọng nên hắn mới đích thân đến đây lấy khẩu cung."

Ông ghé sát vào tai cậu nói.

Dù sao người ở bệnh viện chỉ biết một chút chứ không biết tường tận như ông.

Ông nói vấn đề này cho cậu là không đúng nên không thể cứ oanh oanh mà nói.
Hạ Mễ Chúc nghe mà giật mình, còn có may mắn đêm đó cậu chạy sớm.
"Hắn chắc là vẫn phải đến bệnh viện vài chuyến nữa, nhưng có lẽ không đụng vào thời gian con đến thăm a Thụy đâu."
Ông biết cậu quan tâm cái gì nên phân tích cho cậu nghe.
"Còn a Thụy thì...!Sư phụ không có bế nó ra ngoài nhiều, người ở đây chỉ biết nó là cháu ta, dù có đụng hắn thì cũng không thể khiến hắn liên tưởng đến con.

Nếu đêm đó hắn biết con là một Beta thì càng không có khả năng liên tưởng đến mối quan hệ của con và Hạ Mễ Thụy.

Dù sao thì Beta mang thai cũng rất hiếm, còn là một phát đã có...!Khụ..."
Mạc Thanh kịp thời ngừng lại, thấy mặt Hạ Mễ Chúc đỏ bừng lên mà càng thêm xấu hổ.
Đừng nói ông, cả Hạ Mễ Chúc cũng cảm thấy chuyện này hoang đường lắm.

Nhưng Hạ Mễ Thụy đang ở đây, chỉ có thể nói đúng là nghiệt duyên mới khiến cho người kia...!Khụ...!Cậu cũng thật là năng xuất khụ khụ...
Cậu vậy mà bị sặc thiệt.
"Uống nước! Uống nước!"
Mạc Thanh vội vàng đứng dậy rót nước cho cậu.
Hạ Mễ Chúc sặc đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ.

Hạ Mễ Thụy thấy cậu như vậy thì giật mình, đôi mắt tròn xoe cứ mở to ra nhìn cậu.

Có vẻ là cảm thấy vẻ mặt này của cậu nhìn thật thú vị mà còn cười rộ lên: "A a ba! Ba!"
Hạ Mễ Chúc đang bị sặc nước còn chưa kịp uống đã bị vài tiếng gọi mơ hồ của nó chọc cho ngây ngẩn.
"Bảo bối! Con mới gọi ba?"
Cậu kích động đến mức líu lưỡi mà để nó ngồi trên chân mình cúi đầu nhìn nó hỏi lại.
"A ba ba! A a!"
Hạ Mễ Thụy không biết có hiểu không mà lại a ba ba gọi lại, còn cười thật vui vẻ, đồng điếu cũng hiện thật rõ, cả khuôn mặt sáng bừng lên.
"A bảo bối thật giỏi! Biết gọi ba ba rồi!"
Nhưng mà Hạ Mễ Chúc vẫn rất kích động, ôm nó lên hôn mấy ngụm, càng chọc nó cười nhiều hơn.
"A Thụy! Gọi ông nữa!"
Mạc Thanh cũng chẳng kém, cơm cũng không thèm ăn mà dán tới, muốn Hạ Mễ Thụy cũng gọi ông nữa.
"A nha nha!"
Hạ Mễ Thụy giống như cảm nhận được sự háo hức của hai người lớn nên cũng bị lây nhiễm theo, hai lẳng tay như củ sen vung lên loạn xạ, miệng nhỏ y a không ngừng.

Nhưng chính là không có gọi Mạc Thanh...
Mạc Thanh không có vì vậy mà thất vọng, nếu không phải hiện tại đang ăn cơm thì ông đã ôm nó lên thân thiết một chút rồi.
Hạ Mễ Thụy mười tháng đã thông minh lanh lợi như vậy, gọi được ba ba đã rất tốt, được xem là nói sớm rồi.

"Được rồi, con không cần lại xoắn xuýt vì chuyện người kia nữa.

Nếu đôi bên không có duyên phận thì dù con có muốn cũng chưa chắc gặp được người đâu.

Con cứ hành xử bình thường, cũng đừng bối rối."
Mạc Thanh vẫn còn nhớ vấn đề họ đang nói tới, chốt lại một câu như vậy cho Hạ Mễ Chúc an tâm.
"Vâng ạ..."
Hạ Mễ Chúc cũng không biết làm sao mới tốt nhất, chỉ có thể như vậy thôi.

Cậu không cho rằng hai người sẽ có duyên với phận gì.

Một người không cần cậu...!Duyên phận lại có thể muốn?
"Đúng rồi sư phụ.

Con đã nhận được lịch học rồi, thời gian..."
Hạ Mễ Chúc nhớ đến chuyện thời khóa biểu, tự nhiên có chút không dám nói cùng ông.
"Có phải phải dậy rất sớm không? Ta đã sớm nghĩ tới rồi.

Con chọn chuyên ngành tác chiến thì phải vậy thôi.

Con xem có quân nhân nào sẽ dậy trễ?"
Mạc Thanh vừa xua tay vữa dí dỏm nói.
"Con nên đi thì cứ đi thôi, a Thụy cứ giao cho sư phụ."
Hai người ở chung một nhà, Hạ Mễ Chúc chỉ là không thể cho đứa nhỏ ăn bữa sáng rồi mới giao nó cho ông thôi.

Hạ Mễ Thụy đứa nhỏ này lại rất ngoan, không khóc không quấy, giờ giấc tỉnh dậy cũng không khác ông.

Thời điểm Hạ Mễ Chúc đi học nó đảm bảo là chưa tỉnh dậy.
Nhưng đến thời điểm Hạ Mễ Chúc tỉnh lại lúc bốn giờ ba mươi ngày hôm sau, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, lại đối diện với một đôi mắt đen như mực tàu của đứa nhỏ thì mém giật cả mình lên.
Đứa nhỏ không biết là tỉnh lại lúc nào, an tỉnh nằm đó nhìn cậu, ngoan ngoãn lại chọc người yêu thương.
"Bảo bối, đói bụng sao?"
Hạ Mễ Chúc không có bối rối nhiều, đứa nhỏ giờ giấc loạn, bình thường cậu một đêm có thể tỉnh lại mấy lần cho uống sữa thay tả, cậu đã thành thói quen.

Chỉ là hôm nay cậu muốn dậy sớm nên mới hoảng hốt khi thấy nó cũng tỉnh dậy cùng.

Nhưng cậu chỉ cần cho nó ngủ lại là tốt rồi.
Cậu nghĩ như vậy cũng làm như vậy, tay đã theo bản năng sờ đến tả quần của đứa nhỏ, không có nặng.

Thế nhưng cũng không có ngoại lệ nó sẽ ị nên cậu kéo tả ra một chút xem thử, đều không có.

Vậy chỉ còn một lý do, đói.
Thế là Hạ Mễ Chúc lập tức nhảy xuống giường, dùng tốc độ sét đánh đi pha một bình sữa nhỏ.

Suốt khoảng thời gian đó đứa nhỏ đều rất yên tỉnh nhìn cậu xoay tới xoay lui, đôi mắt đen loạn xoay theo cậu, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác trông rất đáng yêu.
Hạ Mễ Chúc quen tay hay việc nhanh chóng có một bình sữa trong tay, bế bỏng đứa nhỏ lên một cách thành thục rồi nhét núm sữa vào miệng nhỏ của nó.
"Ngoan nha bảo bối."
Cậu vừa ôm vừa đung đưa một cách nhẹ nhàng, lực đạo vừa đủ, sẽ không khiến cho đứa nhỏ bị sặc.
Hạ Mễ Thụy mới đầu còn không chịu nút sữa, nhưng một chốc được cậu dỗ dành cũng là uống, ở trong vòng tay cậu mơ màng ngập núm sữa ngủ thiếp đi.
Hạ Mễ Chúc không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó.

Có lẽ đứa nhỏ cảm giác được cậu muốn đi nên mới có tình huống này.

Bình thường nó rất ngoan, uống sữa nào có đợi cậu dỗ mới chịu uống.

Nghĩ được vậy Hạ Mễ Chúc càng thêm không nỡ.
"A Chúc."
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Mạc Thanh, giọng ông đè rất thấp giống như sợ đánh thức thứ gì.

Lúc thấy cậu bế con đi ra thì ông lại không thấy ngoài ý muốn lắm.
"A Chúc, đã gần đến giờ rồi, con nhanh đi chuẩn bị.

Đứa nhỏ chỉ là lưu luyến con, sẽ không quấy.

Đưa nó cho sư phụ đi."
Ông hiền từ nhìn cậu nói.
Hạ Mễ Chúc nhìn đứa nhỏ trong lòng vốn đã nhắm mắt nay lại hé ra một đường nhìn cậu, rõ ràng là buồn ngủ nhưng vẫn cố...!Cái mũi cậu lên men...
"A Thụy ngoan."
Mạc Thanh sợ cậu cứ chần chừ như vậy sẽ muộn nên vươn tay thật dứt khoát ôm đứa bé đi.

Hạ Mễ Thụy rời khỏi vòng tay của ba nó thật sự là không có khóc, chỉ là cố sức nhìn cậu trông thật đáng thương.
"Đi thay đồ."
Ngày đầu tiên đi trễ sẽ khiến giáo quan chú ý, ông hối thúc..


Bình luận

Truyện đang đọc