MANG THEO HỆ THỐNG HỒ ĐỒ THEO ĐUỔI VAI ÁC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tống Kỳ, ngươi thích ta sao?"

Vì sao chủ đề có thể thay đổi nhanh đến như vậy.

Tống Kỹ đã tích lũy đầy ắp ý tưởng và kỳ vọng về Cái Bang, nhưng trong khoảnh khắc này bị nghẹn lại, một hơi không lên được mà cũng chẳng xuống được, bị người phụ nữ này nắm thóp chặt chẽ.

Đây không phải lần đầu tiên Ôn Vãn Tịch hỏi loại vấn đề như thế này, trước đây câu trả lời của Tống Kỳ cũng đã rất rõ ràng rồi.

"Thích chứ!"

Tống Kỳ trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi, nhưng ánh mắt của Ôn Vãn Tịch hơi tối lại, Tống Kỳ ngay lập tức cảm giác được nguy cơ.

Tiêu rồi, chẳng lẽ đây không phải là câu trả lời chính xác?

"Vì sao muốn làm nhiều thứ như thế cho ta?"

Bị thương rồi mà vẫn lo lắng cho mình, còn nghĩ đến việc muốn giúp mình lập nên một mạng lưới tình báo, rốt cuộc trong đầu người này đang nghĩ cái gì thế?

Tống Kỳ thở dài, cô hiểu Ôn Vãn Tịch đang nghĩ gì. Nàng đã trải qua quá nhiều sự lừa dối, quá nhiều giả tình giả nghĩa, tất cả mọi thứ về nàng dường như đều là dối trá. Bây giờ mình đối xử tốt với nàng, không đòi hỏi sự đền đáp, mọi việc đều nghĩ cho nàng, nàng hiển nhiên sẽ nghi ngờ mục đích của mình.

Trong thế giới của Ôn Vãn Tịch, có lẽ không tồn tại kiểu người có thể hi sinh vô điều kiện vì đối phương này. Trong thế giới của nàng, ai ai cũng có ý đồ, cũng có mục đích, không thể nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người.

Tống Kỳ thừa nhận rằng bản thân cũng có mục đích, nhưng mục đích của cô vẫn là vì Ôn Vãn Tịch. Cho dù không có những nhiệm vụ này, khi cô đến thế giới này cũng sẽ giúp Ôn Vãn Tịch. Suy cho cùng Ôn Vãn Tịch là chấp niệm khó lòng buông bỏ của cô đó!

Sau một thời gian tiếp xúc với nhau, Tống Kỳ thấy Ôn Vãn Tịch không hề xấu xa đến tận xương tủy, mà những kẻ xấu xa đến tận xương tủy lại là những kẻ tự xưng là người của chính đạo và chính nghĩa kia.

Bất kể là ở thế giới nào cũng đều như thế, có những kẻ mang khuôn mặt người nhưng lại chẳng phải người, trong khi những kẻ bị xem là ác quỷ lại còn lương thiện hơn cả người.

"Ôn Vãn Tịch, ta biết ngươi vẫn chưa đủ tin tưởng ta, nhưng đối xử tốt với ngươi, chỉ đơn thuần là vì ta muốn đối xử tốt với ngươi."

Vì mình, cũng vì ngươi.

Tống Kỳ tự nhận mình không phải là người vĩ đại gì, để Tiêu Sanh rời đi, tự mình chống chọi Thiết Mục là chuyện đần độn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất mà cô từng làm. Mang theo hệ thống đến đây, giúp đỡ Ôn Vãn Tịch, thay đổi kết cục của nàng quả thực là vì bản thân, nhưng suốt dọc đường đến tận bây giờ, cô không thể nào buông bỏ Ôn Vãn Tịch.

Cô đau lòng cho người phụ nữ này.

"Chúng ta quay trở lại với Cái Bang đi, ngươi nói xem ta nên làm thế nào để ràng buộc hành vi của bọn họ, đồng thời lại có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện làm việc cho mình?"

Ôn Vãn Tịch cũng thu lại ánh mắt, hờ hững mở miệng: "Dùng độc khống chế bọn họ là được thôi."

Tống Kỳ: "..."

Không hổ là tên điên.

"Bọn họ đã là những người đáng thương, họ tin tưởng ta, ta không thể làm vậy với họ."

"Nhưng ngươi không thể khống chế nổi bọn họ, rồi sẽ có một ngày, bọn họ cắn ngược lại ngươi."

Ôn Vãn Tịch nhìn thật sâu vào Tống Kỳ, câu nói này mang theo ý nghĩa sâu xa, ánh mắt Ôn Vãn Tịch cũng có sự lạnh lẽo không thấy đáy, Tống Kỳ né tránh ánh mắt của nàng.

Hút hồn quá.

"Ta không thích từ "khống chế" này, nếu người khác nguyện ý thì đó là may mắn của ngươi, người khác không muốn thì ép buộc cũng chẳng ích gì."

Đây là lần đầu tiên Tống Kỳ nói chuyện với Ôn Vãn Tịch như thế này, cô không thích bị khống chế, cũng không thích bị ràng buộc. Thực hiện nhiệm vụ đến nay, tuy những nhiệm vụ này bịp bợm, nhưng cô vẫn nguyện ý làm, dù sao cũng là vì Ôn Vãn Tịch.

"Ngươi nghĩ như vậy sao?"

Ôn Vãn Tịch không tức giận, thấy Tống Kỳ gật đầu vô cùng kiên định, sau đó nàng lại cười nhạt nói: "Ngoài việc dùng độc với dùng vũ lực để trấn áp bọn họ, ta không thể cho ngươi bất kì phương pháp nào khác."

"Ta tin rằng trên đời này vẫn có nhân nghĩa, ngươi có thể dùng độc để khống chế ta, nhưng ta sẽ không làm vậy với người khác."

Tống Kỳ không phải người lạc quan một cách mù quáng, nhưng cô tin rằng trên đời này vẫn còn sự chính trực trường tồn, cô không thích những kẻ đạo đức giả kia, đương nhiên cũng sẽ không trở thành những kẻ đó.

Cô hiểu Ôn Vãn Tịch chỉ là không tin tưởng người khác, để tiếp tục giúp nàng làm việc, cô có thể nuốt xuống thuốc độc Ôn Vãn Tịch đưa cho, nhưng cô không thể làm như vậy với đám người Tiền Thất.

Tống Kỳ đứng dậy, chuẩn bị đi xuống phố tìm Tiền Thất một chút, thảo luận thêm về chuyện của Cái Bang với hắn.

"Giận rồi sao?"

Thái độ Ôn Vãn Tịch vẫn hờ hững như cũ, như thể cuộc giao chiến bằng ngôn từ vừa rồi, đối với nàng mà nói không hề có bất kì ý nghĩa nào.

"Không có, làm sao ta có thể nổi giận với ngươi."

Ta vẫn cần mạng.

Hồ Đồ: [Ái chà~ Thì ra cô cũng có lúc cứng đầu như vậy à!]

Tống Kỳ: [Bộ bình thường trông tao có vẻ yếu đuối lắm à?]

Hồ Đồ: [Cũng không phải yếu đuối, mà là hèn.]

Tống Kỳ: [...Kết luận chính xác đấy.]

Tống Kỳ rời khỏi phòng, Ôn Vãn Tịch vẫn ngồi trong phòng, cầm chén trà trong tay, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Tên Tống Kỳ này, thực sự mâu thuẫn vô cùng.

Cái chén bị bóp nát, nước trà bắn lên tay nàng, nàng lại không có cảm giác gì.

**

Tống Kỳ tìm thấy Tiền Thất trên phố, hắn đang ngồi ăn xin gần nha môn, nhìn thấy Tống Kỳ ra hiệu bằng ánh mắt, hắn lập tức hiểu ý, đi theo sau.

Hai người đến căn nhà hoang, Tiền Thất lập tức nói: "Kiều đại nhân, không phải người nói phải đi rồi ư, sao vẫn còn ở đây? Hơn nữa bộ quần áo này của người..."

Vừa nãy vẫn còn nhếch nhác, sao bây giờ đã trở nên sạch sẽ gọn gàng thế?

"Ta vẫn còn có chuyện quan trọng trong bang muốn bàn với ngươi."

Tống Kỳ cũng không ngại dơ bẩn, ngồi xuống ngay tại chỗ, Tiền Thất liền ngồi xuống ở trước mặt cô, không hề có bất kì sự phân biệt giai cấp nào, điều này làm cho Tiền Thất cảm thấy được tôn trọng.

"Kiều đại nhân, xin người hãy nói."

"Tiền Thất, ta có thể tin tưởng ngươi không?"

Tống Kỳ và Tiền Thất quen biết chưa đến một ngày, phải giao trọng trách này cho hắn, trong lòng Tống Kỳ không yên tâm.

"Kiều đại nhân, mặc dù ta chưa từng được đi học bao giờ, cũng là người quê mùa kém cỏi, nhưng Kiều đại nhân bằng lòng dẵn dắt chúng ta, bằng lòng giúp đỡ chúng ta, ta đương nhiên sẽ bằng lòng giúp đỡ Kiều đại nhân."

Tiền Thất cúi đầu, giống như người đã làm gì sai, hắn nói: "Không giấu gì Kiều đại nhân, trước kia ta từng giúp Huyết Liên giáo làm tai mắt, nhưng là do bị bọn chúng đe dọa, giờ đây đã có nơi để thuộc về, ta sẽ không phản bội Cái Bang."

Tiền Thất sợ Tống Kỳ không tin, lại nói tiếp: "Ăn mày chúng ta, không có nhà, không có người thân, giờ đây Cái Bang trở thành nơi chúng ta thuộc về, chúng ta đương nhiên sẽ hết lòng quý trọng!"

Tống Kỳ khẽ cười, vỗ vỗ vai Tiền Thất, nói: "Được, ta hiểu rồi."

"Ngươi có suy nghĩ như vậy là tốt lắm, nhưng không phải ai cũng có suy nghĩ như vậy, ngươi định làm thế nào để ràng buộc thành viên Cái Bang dưới trướng của ngươi, thực hiện được ba phép tắc bang ta đã lập ra?"

"Ta không thể ở bên cạnh ngươi, ngươi có tự tin mình làm được không?"

Sau khi Tống Kỳ nói xong, Tiền Thất gật đầu nói: "Ta có, nhưng ta nghĩ rằng hiện tại bản thân không có đủ năng lực, không dám chiêu dụ thành viên bang, đợi võ công của ta mạnh hơn một chút, có thể bảo vệ bọn họ, ta lại tiếp tục chiêu dụ thành viên cho Kiều đại nhân."

Nghe Tiền Thất nói như vậy, Tống Kỳ bèn cảm thấy yên tâm, hiểu rõ Tiền Thất không phải là người liều lĩnh, làm việc cũng có suy nghĩ, cô liền có thể yên tâm giao việc ở thị trấn Bạch Tượng này cho hắn.

"Tiền Thất, ngươi có tư chất tập võ không tồi, ta sẽ dạy ngươi một bộ côn pháp, ngươi tự mình học, bảo vệ tốt các huynh đệ."

"Được!"

Tống Kỳ không biết côn pháp, nhưng sự lĩnh hội của nguyên thân đối với võ học thực sự rất thấu triệt, Tống Kỳ suy nghĩ giây lát, rồi đem hai thức của bộ kiếm pháp Phong Tàn Vân Quyển của Thần Kiếm môn với "Ý của Túy Ông không phải ở rượu" của Tửu Tiên Thất Thức kết hợp với nhau.

Sau khi Tống Kỳ tự diễn tập trong đầu mình một lần, liền cầm lấy cây gậy Tiền Thất thường dùng để ăn xin, bắt đầu thị phạm trong ngôi miếu hoang. Tống Kỳ cố gắng làm chậm động tác, để Tiền Thất nhìn cho rõ ràng.

Bộ kiếm pháp Phong Tàn Vân Quyển lấy tốc độ làm trọng, chiêu thức dày đặc, nếu như cải biến thành côn pháp, vậy uy lực chắc chắn càng mạnh hơn. Tiếp đến chính là "Ý của Túy Ông không phải ở rượu", chiêu này có vài chiêu là hư chiêu, với mục đích là giả vờ tiến công và giải trừ lực, là một chiêu thức có đủ cả công lẫn thủ.

Tống Kỳ dung hợp hai loại kiếm pháp lại với nhau, lại thêm vào một chút lĩnh hội của bản thân, sau khi chắc chắn sẽ không có ai nhận ra được, lúc này mới yên tâm.

Tiền Thất có tư chất không tồi, nhưng Tống Kỳ vẫn phải thị phạm mấy lần, hắn mới ghi nhớ được chiêu thức.

Tống Kỳ còn đặt tên cho bộ côn pháp này là Bàn Long Côn Pháp, ban đầu định đặt là Đả Cẩu Côn Pháp, nhưng cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tư cách, bèn đặt một cái tên khác.

Sau khi làm xong những việc này, Tống Kỳ dặn dò Tiền Thất phải tuân thủ bang quy, cũng phải hành động thận trọng, lúc này mới rời khỏi căn nhà hoang.

Đang chuẩn bị trở về nhà trọ, nhưng nhớ ra vừa rồi có chút cãi vã không vui với Ôn Vãn Tịch, lại cảm thấy có hơi rén.

Liệu nàng có đang giận hay không?

Hồ Đồ: [Giờ cô mới nhớ đến Ôn Vãn Tịch đó hả?]

Tống Kỳ: [Đây chẳng phải là nhất thời kích động mất đi sáng suốt đó sao!]

Ban nãy mình ăn cơm, Ôn Vãn Tịch chẳng hề động đũa. Tống Kỳ nhớ lại một chút lần trước khi ăn cùng Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch ăn cái gì nhiều hơn.

Cơm nước Ôn Vãn Tịch ăn không nhiều, nhưng ngược lại là rất thích đồ ngọt. Cô nhớ lần đầu tiên ăn cơm cùng Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch tự mình yêu cầu một bát chè bo bo tàu hũ ky, cơm nước ăn chẳng bao nhiêu, nhưng bát chè thì lại ăn hết.

Tống Kỳ nhớ đến chuyện này, bèn đi đến tửu lầu tốt nhất thị trấn Bạch Tượng, mua chè bo bo đậu hũ ky ở tửu lầu, lúc này mới trở về nhà trọ.

Ôn Vãn Tịch đang tĩnh tọa trong phòng, nghe thấy Tống Kỳ trở về, nàng mới chầm chậm mở mắt ra.

"Mua cho ngươi này, chè bo bo đậu hũ ky, ban nãy ngươi chưa ăn cơm."

Tống Kỳ đặt cái liễn lên bàn, biết Ôn Vãn Tịch đang nhìn mình, cô lại không dám nhìn Ôn Vãn Tịch.

Loại chuyện như dỗ dành người khác này cô thực sự vẫn chưa làm bao giờ, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Ôn Vãn Tịch ngẩn ra một chút, nhìn nhìn cái liễn trên bàn, lại liếc nhìn vành tai đỏ bừng của Tống Kỳ, khóe môi vô ý nhếch lên: "Ta có yêu cầu khá cao với món này."

"Ta ăn rồi, ngon lắm đấy, ấy, không phải, ý ta là ta ăn một bát ở tửu lầu rồi."

Sau khi Ôn Vãn Tịch nghe xong, không nói thêm gì nữa, mà đi đến bên bàn, nhìn cái liễn một chút, lại nói: "Không lấy cho ta cái bát à?"

"À à, để ta đi lấy một cái!"

Tống Kỳ như người vừa tỉnh mộng rời khỏi phòng, mà Ôn Vãn Tịch không nhịn được mỉm cười, một cục tức vốn lẩn quẩn trong lồng ngực bỗng dưng tan biến.

Người này vậy mà lại biết ta thích ăn món này.

Khi Tống Kỳ trở về, đặt cái bát lên bàn, rất tự giác mà đổ chè ra cho Ôn Vãn Tịch, sau khi đổ xong mới phát hiện ở trên bàn có đặt một sợi dây buộc tóc, màu xanh bạc, trên bề mặt được nạm ngọc lưu ly, tạo thành dáng hình ngọn lửa.

Tống Kỳ nhìn một chút, dây buộc tóc rất đẹp, nhưng cô lại không dám cầm lên để xem.

Ôn Vãn Tịch uống hai hớp nước chè, vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Thấy Tống Kỳ liếc nhìn sợi dây buộc tóc kia mấy lần, nàng liền cầm dây buộc tóc lên: "Thích không?"

"Ừm, đẹp lắm."

"Tặng cho ngươi."

"Hở?"

Tống Kỳ không ngờ Ôn Vãn Tịch sẽ tặng đồ cho mình, hơn nữa sợi dây buộc tóc này, có lẽ là được chính Ôn Vãn Tịch sử dụng. Cô nhớ cô đã từng nhìn thấy, nhưng không nhớ rõ lắm, đa phần thời gian bản thân đều bị thu hút bởi khuôn mặt của Ôn Vãn Tịch.

"Cái của ngươi cũ quá rồi."

Ôn Vãn Tịch nhìn dây buộc tóc của Tống Kỳ, màu trắng, rất đơn giản bình thường, nhưng màu sắc đã nhuốm chút vàng, đoán chừng đã sử dụng rất lâu rồi.

Tống Kỳ chạm chạm chiếc đuôi ngựa của mình, cô vẫn luôn không để tâm đến thứ này, so với những chuyện này, cô để tâm đến việc ăn hơn.

"Để ta đổi cho ngươi."

"Hở?"

Tống Kỳ ngay lập tức bối rối, giống hệt như khi Nữ hoàng đại nhân đột nhiên nói sẽ xoa bóp cho mình, được quan tâm mà sợ hãi quá!

Ôn Vãn Tịch dễ dàng tháo dây buộc tóc của Tống Kỳ, ba ngàn sợi tóc đen buông rơi như thác đổ, rơi vào tay Ôn Vãn Tịch. Tống Kỳ đột nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội, từng nhịp từng nhịp như muốn lao ra khỏi cơ thể.  

Tay của Ôn Vãn Tịch lượn quanh qua mái tóc đen của bản thân, lại không buộc lên ngay, mà kề sát bên tai Tống Kỳ, mùi hương lạnh lẽo nọ như cơn lốc táp vào bản thân.

Tống Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không cách nào che đậy được sự căng thẳng giờ phút này.

"Tim ngươi đập nhanh quá."

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn tỷ thả thính lại online rồi, Tống Kỳ bày tỏ thực sự là khó khăn quá!

Ôn tỷ: Tim đập nhanh như vậy, đang nghĩ gì thế?

Tống Kỳ: Nghĩ về ngươi.

Ôn tỷ: Ta thích câu trả lời này.

- -----------------

Chú thích:

Cái liễn (汤盅): đồ đựng thức ăn bằng sành, sứ, miệng tròn, rộng, có nắp đậy.

Bình luận

Truyện đang đọc