MÃNH THÚ

Lần này Đại Lục, ít nhiều cũng sẽ phải tắm máu. Bởi vì tổ chức Minh Dã đã lục đục chuẩn bị khai màn ván cờ này, mà người đứng đầu không ai khác ngoài nhị thiếu gia Quách Lâm.

"A Lâm, em có chắc là muốn làm vậy không?" Chu Bác Tử đang xem xét vũ khí, đưa mắt nhìn người thiếu niên nhỏ nhắn đang trầm ngâm ngắm nhìn Đại Lục phồn hoa.

"Chúng ta đã thỏa thuận rồi, trong sự việc này chẳng phải anh là người có lợi nhất hay sao? Em chỉ cần thủ lĩnh KJ Linh Quân, ngoài ra những thứ khác đều không quan trọng."

Chu Bác Tử nghe thì hiểu nhưng thật sự rất bực bội. Hắn cứ nghĩ Quách Lâm chính là món đồ chơi của hắn, có thể tùy ý sử dụng. Nhưng hắn lầm, con người của Quách Lâm suy tính đủ điều, hắn cũng không thể rõ như lòng bàn tay.

"Em muốn lấy mạng Thiệu Huy? Chẳng phải đó là hoàng tộc sót lại duy nhất của Vương hậu Uyển Dung sao? Sát hại hoàng tộc, tội không nhẹ đâu."

"Phải thì đã sao? Hắn ta rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến Linh Quân toàn tâm toàn ý như vậy?! Linh Quân yêu em, anh ấy yêu em, không phải người đàn ông đó!" Quách Lâm như điên cuồng gào lên, trong giọng nói run rẩy không ngừng.

Biết rõ sự thật, nhưng không muốn chấp nhận.

Bởi vì tim này trao người hết tất thảy, nếu tàn nhẫn xé rách sẽ rất đau.

"Được rồi, không cần loạn lên như vậy. Nhưng bên phía KJ cũng đã biết em liên minh với Minh Dã, họ sẽ không để yên đâu. Trước mắt phải hành động thật cẩn trọng, nếu lần này thất bại, cả em và anh, cả Minh Dã của anh cũng cùng xuống mồ." Chu Bác Tử thư thái hớp ngụm trà, vỗ vai Quách Lâm trấn an.

Mấy ngày nay Thiệu Huy không hề thấy tung tích Linh Quân ở đâu cả. Vốn biết là hắn bận rộn, nhưng gọi điện mà không thèm nghe máy thì đúng là quá lắm rồi!

"Gọi thì không nghe, ở nhà cũng không thấy mặt, ở công ty cũng mất dạng, rốt cuộc em chui đầu vào cái rọ nào rồi hả?!" Hiếm khi lại thấy một người an tĩnh như Thiệu Huy lại hét ầm lên như vậy, quả thật cảnh tượng kinh hồn chỉ thấy duy nhất một lần trong đời.

Giám đốc Tống ở bên cạnh bình thản, dường như cũng đoán trước được cơn thịnh nộ này của sếp, chỉ cúi thấp đầu nói, "Ngài Thiệu, có người muốn gặp ngài."

"Ai?"

"Phu nhân ngài Ha Quáng Xuất, cô Yến Mạn."

Thiệu Huy phẩy phẩy tay, tay còn lại xoa xoa thái dương, "Cho vào, đều là người một nhà cả."

"Ây da chưa gì đã định gọi tôi một tiếng mẹ vợ rồi à?" Yến Mạn ăn mặc sang trọng, hương nước hoa trải từ đầu đến chân ngát cả một phòng.

"Em ấy nhận cô là mẹ khi nào?"

"Dù sao tôi cũng như chị gái của nó, không mẹ vợ thì phải gọi một tiếng chị vợ mới được."

"Vâng chị vợ. Hôm nay đột ngột đến tìm tôi có việc gì?"

"Nhóc con bảo tôi đến đón hoàng tộc ngài đây đi vận động xương cốt."

"Cô đang mỉa mai tôi già à?" Thiệu Huy nhướn mày, lưng thoải mái tựa vào ghế, phong thái chững chạc tràn đầy vẻ nam tính.

"Không dám, tôi chỉ truyền đạt những gì nhóc con bảo thôi. Nó kêu tôi đến đón anh đi luyện bắn súng, hiện tại là thời điểm mấu chốt, nó không muốn xảy ra sai sót."

"Gọi Mã Tư hay Du Quán đến cũng được, hà cớ gì lại là cô?"

"Ngài đây không biết rồi, tôi đây là chuyên gia về vũ khí đó nha. Nếu ngài không chê thì tôi có thể biểu diễn vài chiêu cho ngài xem." Yến Mạn có hơi chột dạ, liền một tay lôi ra khẩu súng ngắn chĩa thẳng về phía Thiệu Huy.

"Vậy thì thử một phát..... Vào thẳng nơi này xem." Thiệu Huy cũng rất phối hợp mà chơi đùa cùng Yến Mạn, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào thái dương mà xoa xoa, "Nơi này đang rất đau luôn, nếu được thì phiền cô giúp đỡ."

"Hahaha anh đúng là mồm mép không thua kém nhóc con rồi. Không đùa nữa, chúng ta đi được rồi chứ, Thiệu thiếu gia?" Yến Mạn cười xòa, không ngờ rằng tên họ Thiệu này cũng có bản lĩnh, khí thái tuyệt nhiên được cô duyệt qua.

"Sao rồi?" Hắn ở trong một phòng tập luyện thể chất, không biết đã ở bao lâu mà toàn thân đều thấm đẫm mồ hôi. Làn da bánh mật ánh lên sắc nâu quyến rũ, căng tràn nhựa sống lồ lộ giữa bạch nhật. Linh Quân điều chỉnh hơi thở, trong đầu nhẩm số lần nâng tạ.

"Chị Yến đã đưa ngài Thiệu đi rồi ạ, bọn họ tập luyện chắc cũng gần xong rồi." Thuộc hạ của hắn ở bên cạnh truyền đạt từng chút, hắn chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

"Nếu không còn việc gì nữa thì em đi nhé đại ca."

"Khoan."

"Dạ? Đại ca còn chuyện gì muốn căn dặn?"

"Một lát nữa gọi điện bảo họ đến nhà hàng Tam Sơn đi, bảo nhà hàng đặt trước mấy món, đặc biệt là canh củ sen."

Người thích nhất là canh củ sen. Thứ canh tôi luôn miệng bảo là nhạt nhẽo chán ngắt không có chút vị ấy, khi người thưởng thức cứ như rằng cao lương mỹ vị.

Người nói canh củ sen là loại canh mà mẹ người luôn làm cho người ăn lúc nhỏ. Người nói hương vị ấy tuy mộc mạc nhưng đem lại cảm giác rất sảng khoái, cứ như mọi muộn phiền được trút đi vậy.

Điện thoại bên cạnh bỗng rung lên, trên màn hình hiện một cái tên mà hắn chút nữa cũng quên mất.

Lý Minh Nhi.

Em trai hiệu trưởng Lý Minh Nhu, hiệu trưởng trường trung học Bắc Hải.

"A Nhi? Sao giờ này còn gọi cho anh?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói yếu ớt, dường như có chút run rẩy, "Anh Quân..... Giúp em với, làm ơn...."

Hắn vứt mạnh quả tạ đang cầm trên tay, dường như trong tiềm thức nhận ra có điều gì không đúng.

"Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đó ngay....."

Vậy mà thứ hắn nhận lại chỉ là tiếng tút dài trong điện thoại. Linh Quân tức giận hét ầm lên, kinh động đến đám đàn em bên ngoài.

"Đại ca! Có chuyện gì sao?" Du Quán vội vàng chạy vào đã thấy hắn như con sói gầm gừ một cách hung tợn.

"Xác định vị trí điện thoại của Lý Minh Nhi ngay cho tao! Ngay lập tức!"

Linh Quân thay xong quần áo, đang như ngồi trên đống lửa mà chờ đợi.

"Đại ca, đã tra ra rồi. Tín hiệu điện thoại của Lý Minh Nhu dừng ở gần công ty bảo hiểm Thế Châm."

"Bảo hiểm Thế Châm? Là người của Minh Dã, con mẹ nó..... Chúng ta chậm một bước rồi."

Linh Quân tờ mờ đoán ra được Minh Dã đã cố tình động thủ trước, nhị thiếu gia kia quả là hấp tấp, chưa gì đã giở trò đồi bại với người thân tính của hắn.

"Đại ca, vậy bây giờ....."

"Tiểu Tư, mày phát động nhân lực đi. Vài ngày nữa chúng ta sẽ đánh vào địa bàn của Minh Dã, còn tiểu Quán mày cùng tao đi đến bảo hiểm Thế Châm."

"Để em cử thêm vài người đi cùng đại ca, như vậy sẽ an toàn hơn." Mã Tư trang bị vũ khí cho hắn, cũng vừa vặn nhấn nút triệu tập tất cả đàn em đến.

"Không cần, tao và Quán có thể xoay sở được. Mày đi người đi đến Minh Dã đột kích một trận, nếu như phía họ đã động thủ trước thì tao cũng sẽ không niệm tình nữa." 

Lại chính là đôi mắt ấy, đôi mắt ánh lên sự hung tàn và không chút nhân tính.

Lần này, cho dù có phải khiến Đại Lục tắm máu, cho dù khiến bản thân mang họa tày trời, hắn cũng phải đánh bại con ác quỷ kia.

"Đại ca..... Đó là...." Mã Tư ngay lập tức nhận ra khẩu súng ngắn CZ trong tay hắn. Đây là loại súng ngắn đã bị vấp phải lệnh trừng phạt khi Nga công bố nhập khẩu loại súng nguy hiểm này. Linh Quân chỉ cười cười, giơ khẩu súng lên trước mặt hai người họ mà cười xòa, "Thấy sao? Dù sao tập đoàn RS cũng là tập đoàn buôn bán vũ khí, tao lách luật một chút cũng không sao."

"Nhưng mà chẳng phải đã lập lời thề với chính phủ là sẽ không...."

"Ai da tiểu Quán của chúng ta à, đừng lo. Bàn tay này của tao vốn đã không sạch sẽ rồi, có thấm thêm chút máu tao cũng cam." Hắn biết những người này là lo cho an nguy của hắn, nhưng hắn còn cách nào khác nữa. Đã phóng lao thì chỉ còn nước theo lao thôi, hắn cam chịu.

Mặt trời đã lặn, màn đêm kéo xuống một tấm màn tĩnh lặng. Đêm nay trời không trăng không sao, tối đen mịt mù. Hắn cùng Du Quán đi đến địa điểm đã định, cả hai hành động một cách cẩn trọng. Dù gì quãng thời gian ở Myanmar cũng đủ để hắn quen với việc đơn độc chiến đấu rồi. Linh Quân đưa mắt nhìn về ánh đèn leo lắt kì lạ tỏa ra trong không trung, lại quay sang Du Quán, "Chắc chắn là ở trong đó, trước hết mày xử lí hai đứa gác cửa, tao sẽ quan sát bên ngoài xem có động tĩnh gì rồi sẽ vào sau."

"Xì, chuyện nhỏ. Nhưng mà chúng ta còn không biết bên trong có bao nhiêu người, đi như vậy có nguy hiểm quá không?"

"Sẽ không. Tao phải sống để còn phanh thây thằng chó Quách Lâm kia nữa. Mày cũng vậy, chúng ta sẽ không chết ở cái nơi chó rách này đâu."

Hắn ở bên ngoài quan sát động tĩnh, một lúc sau chỉ thấy Du Quán thong dong ló mặt ra giơ ngón cái ra hiệu với hắn. Hắn cười xòa, thấp người chạy xuống dưới đã thấy hai tên canh cửa nằm sõng soài dưới đất. Một tên thì nhát tử chí mạng ở cổ, một tên lại được cắm con dao vào tim một cách đẹp đẽ. Linh Quân cười khoái chí, vỗ vỗ vai Du Quán, "Lợi hại, lợi hại nha."

Hai người họ đi vào một ngôi nhà bỏ hoang, ánh đèn duy nhất le lói qua từng khe cửa cũ kĩ dường như muốn bị nuốt chửng bởi bóng tối bao trùm. Hắn cẩn trọng nhấc từng bước chân, lại như một con báo đen thuần thục không gây nên chút động tĩnh.

Có tiếng khóc.

Là của Lý Minh Nhi!

"Đại ca, bình tĩnh." Du Quán nhìn thấy hắn chực xông ra liền cản lại. Tiếng khóc vọng ra từ lầu trên, hình như còn vài ba tên nữa ở cùng.

"Tiểu Quán, đưa dao cho tao." 

Lý Minh Nhi hoảng loạn đầu tóc rối xù, quần áo xộc xệch nấc lên từng tiếng thảm thương. Mà anh trai của cô lại đang bị treo lên xà ngang, mặt mũi bị đánh đến mức máu tươi nhuộm đỏ mái tóc, hơi thở chỉ còn thoi thóp chút ít.

Cao Xuyên rít một hơi thuốc dài, đôi chân thẳng thừng đạp xuống thân thể mảnh mai đáng thương. Gã khó chịu chau mày mà mắng, "Con đĩ này! Mày có thôi đi không?! Chỉ là bị vài ba thằng cưỡиɠ ɦϊếp thôi mà khóc như chết cha chết mẹ vậy hả? Có tin tao móc họng mày ra không?!"

Gã nghe thấy một tiếng phập. Cơn hoảng loạn chưa kịp ập đến đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo ấy. Cao Xuyên thấy máu chảy ra từ yết hầu của đàn em thân cận, thất thần la toáng lên một tiếng.

"Linh..... Linh Quân?!"

Linh Quân bước đến trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác ngoài che cho Lý Minh Nhi. Bản thân hắn tự do tự tại ngồi xổm trước mặt Cao Xuyên, khẽ khàng nâng cằm gã lên. Móng tay bấu chặt lấy da thịt gã khiến gã kêu lên đầy đau đớn.

"Bất ngờ cái gì? Kế hoạch của tụi mày thành công rồi đấy, tụi mày dụ tao đến được tận đây cơ."

Hai đàn em còn lại chực chờ rút súng ra muốn bắn, nhưng tay vừa chạm đến súng đã dứt đi hơi thở cuối cùng. CZ trong tay hắn nhả ra hơi khói, âm thanh vừa rồi thật êm ái quá đi, hắn rất thích. Đám cỏn con này, không xứng với hắn.

Cao Xuyên thấy đàn em của mình bị hạ trong phút chốc, kinh hãi nhìn thẳng vào mắt của Linh Quân, "Mày.... Mày..... Ông chủ sẽ không tha cho mày đâu!"

"Tao có nói là muốn ông chủ tụi mày tha cho tao đâu, đừng nói điều hiển nhiên."

Linh Quân thư thái lượn qua lượn lại căn phòng, lại cầm lên một cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh cứng, rất đẹp.

"Nhưng mà, mày đánh đàn em của tao ra nông nỗi này thì không nể mặt mũi Linh Quân này rồi." Hắn ra hiệu cho Du Quán đỡ Lý Minh Nhu xuống, lại giơ gạt tàn trước mặt Cao Xuyên, "Nói.... Tại sao lại động đến hai người họ?"

"Hừ.... Thằng chó đàn em của mày cản trở việc làm ăn của tụi tao, dĩ nhiên tao phải xử lý. Bảo hiểm Thế Châm của tụi tao lâu nay tham mưu tiền bảo hiểm, lập quỹ đen rửa tiền chẳng bao giờ gặp sai sót. Nhưng thằng nhãi này lo chuyện bao đồng, hại tụi tao bị cục thanh tra đem hết tất cả tài liệu đi tiêu hủy. Bảo hiếm Thế Châm cũng vì vậy mà phá sản, tao nhất định phải gϊếŧ chết thằng chó đó!"

"Ngậm vào đi." Linh Quân bỏ ngoài tai những câu luyến thoắng của gã, trong túi lôi ra một chai thuốc bằng nhựa cứng. Cao Xuyên chần chừ nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn liền mạnh bạo nhét thẳng vào miệng gã.

"Ngậm cho chặt đó, đừng có buông ra nha. Mày mà gãy cái răng nào thì tao không chịu trách nhiệm đâu."

Nói xong liền dùng gạt tàn đánh liên hồi vào mặt gã, lực đạo đánh xuống như cỗ máy không ngừng vung lên lại đập xuống. Linh Quân cười càng lúc càng lớn, hắn cảm giác dòng huyết bắn lên má hắn thật nóng hổi và thơm ngát. Hắn điên cuồng giáng xuống cho đến khi màu trong suốt của thủy tinh chuyển sang màu đỏ thẫm của máu mới quăng đi gạt tàn.

Cao Xuyên bị đánh gãy hai bên xương má, một bên mắt vì va đập mạnh nên chảy máu rất nhiều. Gã đau đớn rú lên từng cơn, trong câu chửi toát ra trào phúng hung tợn, "Ông chủ sẽ không bao giờ tha cho mày! Mày là cầm thú, mày là súc sinh vô nhân tính!"

"Đang mắng tao đấy à? Nếu đã có gan mắng tao, thì có gan về nói với ông chủ của tụi mày, Linh Quân tao sẽ san bằng Minh Dã, lấy đầu của thủ lĩnh Minh Dã quăng cho chó dữ gặm đi."

Hắn quay đầu, chân mày nhướn lên đầy vẻ thách thức. Hắn vốn không sợ trời cũng không sợ đất, Minh Dã thì có gì to tát, thủ lĩnh Chu Bác Tử có gì to tát, hắn chấp tất.

"Mẹ nó..... Đánh tiểu Nhu ra đến nông nổi này....." Linh Quân tạch lưỡi, vẻ mặt khó coi mà xem xét vết thương của Lý Minh Nhu. Trên xe chỉ có hộp dụng cụ cứu thương, hắn chỉ có thể sơ cứu cho Lý Minh Nhu trước, còn lại phải đến bệnh viện kiểm tra.

"Đại ca.... Anh không sao chứ?" Lý Minh Nhu khó khăn mở mắt, giọng nói yếu ớt như cành cây khô trơ trọi. Linh Quân thấy hắn tỉnh lại thì mỉm cười, dùng tay xoa đầu hắn, "Chịu đựng một chút, tao sẽ đưa mày đến bệnh viện ngay."

"Minh Nhi.... Minh Nhi đâu?"

"Anh hai....." Lý Minh Nhi mừng rỡ nắm lấy tay anh trai, cô chỉ còn một mình anh trai là nơi duy nhất có thể tựa vào. Khoảnh khắc đó thật sự rất kinh khủng, khoảnh khắc biết được người thân của mình gặp nguy hiểm mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

"Em xin lỗi, em xin lỗi. Anh hai, em xin lỗi." Lý Minh Nhi bao lấy bàn tay đầy máu của Minh Nhu mà khóc lớn, suy cho cùng cô vẫn còn quá nhỏ để phải đối mặt với những chuyện chém gϊếŧ máu me này. Linh Quân ngồi bên cạnh trầm tư, chỉ vỗ vỗ vai Lý Minh Nhi an ủi, "Không sao đâu, đừng khóc. Để cho anh trai em yên tĩnh một chút, nó sắp ngỏm đến nơi rồi đấy. Em mà còn nói nữa là không kịp cứu nó đâu."

"Hức.... Em cảm ơn anh, anh Quân." Lý Minh Nhi đời này nợ hắn một mạng, à không, hai mạng mới đúng.

"Đừng cảm ơn anh, là anh đến trễ. Đã để bọn chó đó động đến em, anh xin lỗi."

"Không.... không sao đâu, nhưng mà..... Đồ vật anh cho em lúc trước, lúc nãy may mắn đã trở thành vật phòng thân của em đấy." Lý Minh Nhi lôi ra một khối hộp đen, là Glock 17.

"Ây da con bé này, cũng giỏi quá rồi. Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em và tiểu Nhu, đảm bảo sẽ không để hai người vướng vào vòng xoáy này."

"Em chỉ cần được yên ổn sống qua ngày với anh hai là được rồi. Thế giới này quá nhiều thứ phức tạp, chốn đô thị quá nhiều thị phi phiền toái, em cũng mệt rồi. Chi bằng em cùng anh ấy đi về quê, sống một cuộc sống an nhàn thì tốt biết mấy."

Phải, sống như vậy mới thật thoải mái và tự tại biết bao. Nhưng con đường này là do hắn lựa chọn, cuộc đời hắn từ lúc bắt đầu đã không phải là êm đẹp, mà là trải ra tầm gai để mà giẫm vào. Máu dưới chân đội hắn lên vị trí cao nhất của hắc đạo, biến hắn trở thành một người không có trái tim.

"Nhưng mà khi nãy hình như anh xử lý tụi nó hơi nhanh đúng không? Những thằng đã làm nhục em, có cần anh đem xác về rồi để em phanh thây không?"

Lý Minh Nhi nghe đến đây liền trợn tròn mắt, không khỏi tức cười mà vỗ vỗ vai hắn, "Anh Quân, anh làm cho em quá nhiều rồi."

Du Quán ở trên lái xe cũng bắt đầu ngứa ngáy mồm mép mà quay xuống, "Đại ca, con bé là con gái nhà lành, ai lại trả thù tàn nhẫn như anh đâu chứ!"

"Ngậm mồm mày lại và lái xe đi, không khéo tao lại rạch cho mặt mày một đường nữa."

Trong màn đêm tĩnh lặng rộn lên tiếng cười giòn giã của ba người trên xe, lại hiếm khi thấy một người như Linh Quân cười một cách sảng khoái như vậy.

Nhưng.

Ván cờ này chỉ mới bắt đầu thôi, con tốt đã ra trận hết, bây giờ đến những át chủ bài.

Bình luận

Truyện đang đọc