MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cũng may, đợi tới khi Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng vội vàng chạy đến đây thì đôi nam nữ này vẫn chưa bị đưa đi, mà đang được cấp cứu trên cáng cứu thương.

Nếu bọn họ được đưa đến bệnh viện thì sẽ cách trường Đại học Giang Thành quá xa, e rằng mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng rắc rối.

Chủ yếu là cô gái này, đã bị dọa sợ đến mức mất hồn, hồn phách của cô ta vẫn đang lơ lửng ở nơi xảy ra chuyện, nếu cách quá xa thì việc chiêu hồn sẽ không mấy hiệu quả, mà càng kéo dài thời gian thì cũng sẽ bị quấy nhiễu.

Cho dù Cát Vũ tinh thông các loại phương pháp chiêu hồn của Mao Sơn, thì chuyện này cũng sẽ rất phiền phức.

Chuyện mất hồn như này cực kỳ hiếm thấy, nếu không bị kinh sợ quá mức thì hồn vẫn sẽ tự quay về, nhưng cô gái này thì khác, cô ta đã bị kinh sợ quá mức, nếu Cát Vũ không tiến hành cứu chữa, chắc chắn cô ta sẽ trở nên điên điên khùng khùng, không thể nào làm người bình thường được nữa.

Cát Vũ kiên nhẫn nói: “Ngươi làm như vậy không thể cứu sống cô ta đâu, cứ để ta làm cho.”

Bác sĩ đó nghe vậy thì nhất thời nổi giận, ngừng động tác tay, thở hổn hển nói: “Tiểu đồng chí này, cứu người không phải là trò đùa, ngộ nhỡ không cứu được người thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

“Ta sẽ chịu trách nhiệm, trong vòng năm phút, ta bảo đảm sẽ khiến cô ta ngồi dậy được.” Cát Vũ nghiêm túc nói.

Bác sĩ đó sửng sốt, rồi quan sát Cát Vũ lần nữa, không ngờ một bảo vệ trường đại học mà cũng dám mạnh miệng như vậy.

Cát Vũ không nói câu nào mà dứt khoát ngồi xổm xuống, buộc dây chỉ đỏ vào ngón tay cô gái đang nằm trên cáng, treo mấy đồng tiền, bắt đầu thần chú thôi thúc.

Bác sĩ đó vừa nhìn thấy dáng vẻ thao thao bất tuyệt của Cát Vũ thì muốn tiến lên ngăn cản ngay, giận dữ nói: “Hồ đồ! Chuyện này thật hồ đồ, ta chưa bao giờ nhìn thấy ai cứu người như thế này cả.”

Nhưng vị bác sĩ đó còn chưa kịp tiến lên đã bị Chung Cẩm Lượng ngăn cản lại ngay: “Vị đại ca, người anh em này của ta rất bản lĩnh, ngươi cứ đợi một lát thì cô ta sẽ tỉnh lại ngay thôi.”

Chung Cẩm Lượng vẫn khá hiểu biết về Cát Vũ, biết lúc hắn thi pháp không được cắt ngang, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nên dứt khoát ngăn cản vị bác sĩ ở bên cạnh.

Vị bác sĩ đó đã xem Cát Vũ là tên lừa đảo, thiếu chút nữa là đánh nhau với Chung Cẩm Lượng, mấy nhân viên y tế nhìn thấy tình hình ở bên này cũng lần lượt đi về phía Chung Cẩm Lượng.

Dứt lời, Chung Cẩm Lượng còn vung dùi cui ở trong tay với vẻ mặt hung ác.

Chiêu này thật sự đã dọa sợ mấy nhân viên y tế kia, nên không ai dám tiến lên.

“Mau quay về đi!” Một tay Cát Vũ bấm quyết, đầu ngón tay lóe lên ánh vàng, điểm vào mi tâm của cô gái đó, đột nhiên có một bóng dáng mờ ảo ở gần đó bay về phía bọn họ, rồi nhập vào người cô gái đó ngay.

Cát Vũ ngừng tay, rồi lùi về sau hai bước, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi có thể đưa người đi rồi đó.”

“Ngươi tên là gì? Lúc nãy ngươi đứng đó lẩm bẩm cái gì? Ta nói cho ngươi biết, lúc nãy ngươi đã làm lỡ thời gian cứu người tốt nhất. Nếu người này không thể cứu sống thì ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm...”

“Chao ôi... mọi người nhìn xem... cô... cô ta tỉnh rồi.” Nhân viên y tế đó vừa nói xong, cô gái đang nằm trên cáng cứu thương đó cũng từ từ tỉnh lại, đột ngột ngồi dậy, hơi mơ màng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt vốn ngây dại vô hồn lập tức hiện lên tia sợ sệt, bỗng ôm mặt khóc lớn.

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Cát Vũ bằng ánh mắt không dám tin, không ngờ Cát Vũ thật sự có thể cứu sống người này.

Thật ra, cô gái này cũng không có gì đáng lo ngại, mà chỉ bị kinh sợ tột độ, hồn rời khỏi xác nên bị sốc tạm thời mà thôi.

Sau khi chiêu hồn về, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏe lại, nhưng có lẽ sự tổn thương ở trong lòng thì không thể nào bù đắp được.

Cát Vũ vốn định hỏi cô gái này một câu, đó là mấy người bọn họ đi vào tòa nhà ở sâu trong sân trường này làm gì, nhưng thấy trạng thái tinh thần của cô gái cực kỳ bất ổn, xem ra cũng không hỏi ra gì được, đành phải bỏ qua. Chuyện này cứ để ngày mai hẵng nói đi.

Sau đó, Cát Vũ lại đi tới bên cạnh nam sinh đang nằm trên cáng cứu thương, ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ tình huống của hắn ta.

Lúc này, mấy nhân viên y tế kia chỉ đứng bên cạnh quan sát, không có ai đi tới ngăn cản nữa.

Nam sinh này bị quỷ vật lợi hại nhập thân, nên âm sát chi khí đã xâm nhập vào cơ thể. Nếu không tiến hành cứu chữa, nhẹ thì bệnh nặng một trận, còn nặng thì đi đời nhà ma.

Tình trạng của hắn ta nghiêm trọng hơn Chung Cẩm Lượng bị âm linh bám lên người lúc trước nhiều, tất nhiên âm khí khi âm linh bám lên người sẽ không nặng bằng âm khí mà ác quỷ bám lên người.

Cát Vũ cho nam sinh đó uống một viên đan dược bổ khí trừ âm do chính mình luyện chế trước, rồi mới lấy Tụ Linh Tháp ra, đặt trước nguc nam sinh đó, để Tụ Linh Tháp hút một phần âm khí trên người nam sinh đó, cộng thêm hiệu quả của đan dược, có lẽ tầm mười ngày đến nửa tháng sẽ khỏi bệnh.

Lúc đặt Tụ Linh Tháp ở trước nguc nam sinh, dưới tình huống hắn đã mở thiên nhãn, hắn đã nhìn thấy từng luồng âm khí màu đen nhanh chóng bị hút ra, chẳng mấy chốc đã không còn âm khí nào bay ra ngoài nữa.

Đợi đến khi Cát Vũ thu hồi Tụ Linh Tháp thì nam sinh đó đã từ từ tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn còn hơi mơ hồ.

Cát Vũ đứng dậy, xua tay, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi có thể dẫn bọn họ đi.”

Mấy nhân viên y tế đều nhìn về phía Cát Vũ bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, chuyện này hoàn toàn lật đổ tam quan của bọn họ, bọn họ chẳng hề hay biết Cát Vũ đã dùng thủ đoạn gì để cứu sống người khác.

Mọi người sửng sốt một lát mới đưa đôi nam nữ lên xe cứu thương, rời khỏi trường Đại học Giang Thành.

Thấy xe đã đi xa, nhưng trong lòng Cát Vũ lại chẳng hề nhẹ nhõm, ngược lại còn ngày càng nặng nề.

Không ngờ quỷ vật mà mình mới gặp ban nãy lại có đạo hạnh trên cả quỷ yêu, âm sát chi khí nồng nặc giống như màn sương dày đặc, bao trùm lên trái tim của Cát Vũ.

Xem ra hắn thật sự gặp phải rắc rối lớn rồi.

“Vũ ca, trong tòa nhà phương Tây đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có nhiều cảnh sát đột ngột chạy tới đây như vậy?” Chung Cẩm Lượng không nhịn được hỏi.

“Chẳng phải ngươi đã gọi báo cảnh sát à?” Cát Vũ hỏi ngược lại.

“Có bốn người đi vào tòa nhà phương Tây đó, trong đó hai người còn sống sót chạy ra ngoài, còn hai người kia đều đã chết ở bên trong.” Cát Vũ đăm chiêu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc