MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Hồ Tấn Dương chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trên lôi đài, khí thế trầm ổn, tiên phong đạo cốt, trông như cao nhân xuất thế, mọi ánh đèn tụ quang đều bao phủ lên trên người lão ta, đồng thời cũng thu hút ánh mắt của mọi người ở đây.

Giờ phút này, trái tim của Hồ Tấn Dương cũng giống như biển cả lộng gió, sóng to gió lớn. Mình đã khổ tu mấy chục năm, giờ khắc thành danh sắp đến, làm sao lão ta lại không kích động cho được?

Cuối cùng, Hồ Tấn Dương đi lên trên lôi đài, đối mặt với cao thủ Ấn Độ kia. Ánh mắt của cao thủ Ấn Độ đó cũng rơi vào người Hồ Tấn Dương, cảm nhận được một luồng khí tức không tầm thường từ trên người lão ta. Nó phải mạnh mẽ hơn nhiều so với những cao thủ hắn ta từng gặp được. Lần đầu tiên, vị cao thủ người Ấn Độ này có cảm giác khủng hoảng khó có thể nói rõ.

Lúc này, cao thủ Ấn Độ mới nhớ tới người đã lén lút đánh ám khí về phía mình vừa rồi, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm, dùng tiếng Trung vô cùng gượng gạo mà nói: "Vừa rồi... có phải ông hay không?"

Hồ Tấn Dương không biết lời của cao thủ Ấn Độ có ý gì, bất giác có chút hoang mang, nhưng vì để biểu hiện ra tư thái cao nhân nghiêm nghị và không chút sợ hãi của bản thân, nên trực tiếp thừa nhận và thản nhiên nói: "Là ta, ta chính là Hồ Tấn Dương!"

Lúc này, đã có người lấy giấy sinh tử ra, lần lượt yêu cầu hai vị cao thủ ký tên đồng ý. MC cũng bước lên sân khấu, nói với vẻ vô cùng kích động: "Các vị, giờ phút kích động lòng người sắp đến rồi, không ngờ một khắc cuối cùng lại có một vị cao thủ đứng ra khiêu chiến với vị cao thủ Ấn Độ này! Đây có lẽ là trận tỉ thí cuối cùng trong buổi tối hôm nay, cuối cùng ai thắng ai thua, chúng ta hãy cùng mỏi mắt mong chờ nào!"

Những người dưới khán đài lại một lần nữa nổ ra một tràng pháo tay.

Lúc này, Hồ Tấn Dương duỗi hai tay ra hiệu mọi người im lặng. Người dẫn chương trình thấy Hồ Tấn Dương có chuyện muốn nói, liền vội vàng nịnh nọt đưa micro qua. Hồ Tấn Dương ho khan hai tiếng, nói một cách chính nghĩa lẫm liệt: "Các ông chủ và bằng hữu trên giang hồ, lão phu Hồ Tấn Dương, nhân sĩ Tây Sơn, trong suốt trận đấu, trái gái hào kiệt Hoa Hạ ta xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ra sân tỷ thí khiến cho khán giả nhiệt huyết sôi trào. Tuy nhiên, một người ngoại bang đến từ Ấn Độ đã gi3t ch3t tộc loại của ta, hủy diệt oai phong Hoa Hạ ta. Lão phu chứng kiến mà thấy thật sự đáng buồn!"

"Trên đất Hoa Hạ này chưa bao giờ thiếu những binh sĩ nhiệt huyết. Mặc dù ta đã qua tuổi sáu mươi, nhưng cũng không đành lòng để vị trí khôi thủ này rơi vào tay ngoại bang, cho nên giờ phút này mới đứng ra, cất cao tiếng gọi, lấy lại thể diện cho giang hồ Hoa Hạ ta. Dù có chết thì cũng sẽ chết không hối tiếc!"

Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, tiếng vỗ tay dưới đài càng nhiệt liệt. Tất cả đều đứng lên khỏi chỗ ngồi, vỗ tay rào rào, kích động đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.

Trên khán đài, chỉ có Cát Vũ là phát ra tiếng khịt mũi khinh thường. Lòng ham công danh lợi lộc của lão già này quá nặng rồi, vì để tạo dựng tên tuổi ở Hoa Hạ mà bảo nhà họ Quan tổ chức một trận đấu lôi đài ngầm như vậy. Thương vong vô số đều là do lão ta dựng lên. Giờ lão ta lại đứng lên nói được những lời như thế này, tuyệt đối là một ngụy quân tử từ đầu đến chân.

Để bản thân có thể trở nên nổi tiếng mà lão ta đã bồi đắp biết bao nhiêu mạng người vào đó! Mọi người đều trở thành bàn đạp cho lão già này.

Ngay khi lời nói của Hồ Tấn Dương vừa dứt, lão ta chợt quay người lại, đối mặt với vị cao thủ Ấn Độ kia, tay vẫn chắp sau lưng, trầm giọng nói: "Đến đây đi, có năng lực gì thì cứ việc thi triển ra hết đi!"

Cao thủ Ấn Độ đã sớm không nhịn được lửa giận trong lòng. Sau khi ký giấy sinh tử xong liền lao thẳng về phía Hồ Tấn Dương.

Hồ Tấn Dương này đã khổ tu ba mươi năm trong núi sâu, tuyệt đối năng lực có thừa. Thân pháp của cao thủ Ấn Độ kia cực nhanh, cả người như không xương, vừa lao tới đã muốn quấn lấy toàn thân Hồ Tấn Dương.

Tuy nhiên, Hồ Tấn Dương khẽ điểm bước chân, ngay từ đầu đã không dây dưa với cao thủ Ấn Độ, mà dựa vào thân pháp linh hoạt, lạng lách, lắc lư trái phải. Mỗi khi cao thủ Ấn Độ chuẩn bị bắt được lão ta, thì lão ta lại nhanh chóng né tránh, ngay sau đó vươn một bàn tay ra, gõ nhẹ trên cao thủ Ấn Độ.

Khi ở dưới sân, Hồ Tấn Dương đã chú ý đến cao thủ Ấn Độ này từ lâu, nên đã sớm hiểu rõ được những chiêu thức của hắn ta. Cao thủ Ấn Độ này có thân thể như rắn, xương mềm, hơn nữa khả năng kháng lại những đòn tấn công rất mạnh, đã tu luyện thân thể như một sợi dây cao su, nhìn như không hề có khuyết điểm, khiến người ta không chê vào đâu được. Nhưng Hồ Tấn Dương đã nắm bắt được điểm yếu của hắn ta và dùng thủ pháp đặc thù đánh vào những yếu huyệt trên người cao thủ Ấn Độ kia.

Dù là ai cũng vậy, huyệt đạo trên cơ thể đều giống nhau, chỉ cần đánh trúng từng huyệt đạo trên cơ thể cao thủ Ấn Độ này, loại bỏ lớp phòng ngự của hắn ta, từng lớp từng lớp, việc đánh bại hắn ta chỉ là vấn đề thời gian.

Những người trên khán đài có chút khó hiểu, họ chỉ thấy Hồ Tấn Dương vẫn luôn né tránh, không hề tấn công, thỉnh thoảng sẽ vỗ nhẹ trên người cao thủ Ấn Độ kia, hoặc thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay chọc vào, hoàn toàn không có lực sát thương quá lớn, nhìn cũng không có cảm giác k1ch thích như từng quyền đấm vào da thịt.

Tuy nhiên, cao thủ Ấn Độ bị Hồ Tấn Dương đánh thật sự rất kinh hoàng trong lòng. Mỗi lần bị Hồ Tấn Dương đánh trúng, thân thể như bị điện giật, cũng trở nên càng ngày càng cứng ngắc, ngay cả động tác cũng chậm chạp hơn.

Bằng cách này, sau khi bị Hồ Tấn Dương điểm hơn chục lần trên người, cao thủ Ấn Độ đã đổ mồ hôi như mưa, cơ thể cứng như tấm sắt, không còn sức lực để vọt qua.

Trong sự sợ hãi, cao thủ Ấn Độ đã lui về phía sau, biết mình không phải là đối thủ của Hồ Tấn Dương nên muốn nhận thua luôn, nếu còn tiếp tục đánh như thế này thì bản thân mình chỉ còn đường chết.

Nội lực của một chưởng này hùng hậu, bẻ gãy nghiền nát, đủ để phá núi thành đá vụn. Cao thủ Ấn Độ hoảng sợ vô cùng, vội vàng vươn hai tay ra che chắn phía trước người mình, một màn phấn khích nhất đã xảy ra.

Một chưởng này của Hồ Tấn Dương gần như dùng hết sức lực. Một chưởng trực tiếp đập nát hai tay của cao thủ Ấn Độ, nội lực cuồn cuộn, thế không hề giảm mà đáp xuống nguc của cao thủ Ấn Độ.

Cao thủ Ấn Độ thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng, cơ thể đã bị đánh bay ra ngoài như một quả đạn pháo, trực tiếp tạo ra một lỗ thủng trên lôi đài, ngã xuống dưới đài.

Nơi hai chân của cao thủ Ấn Độ xẹt qua, mặt đất trên lôi đài bị cắt thành khe sâu.

Khi nhìn lại cao thủ Ấn Độ, chỗ nguc đã trực tiếp lõm vào một mảng lớn, một dấu bàn tay đáp trên nguc hiện rõ, người cũng đã đổ máu thất khiếu, chết ngay tại chỗ.

Thật là một thủ đoạn bạo lực!

Toàn bộ khán giả trên khán đài đều phát ra tiếng thốt kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc