MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Hai người đương nhiên không đi.

Xe taxi chạy qua đường núi, tầm mắt rất trống trải, có thể xa xa nhìn thấy đỉnh cao nhất của Nga Mi sơn - cũng chính là đại thể thế núi của Đại Nga sơn, Diệp Thiếu Dương nhịn không được lấy ra la bàn, nhẹ nhàng xoay gạt, đồng thời bấm ngón tay suy tính, quả nhiên là thiên chân địa tú, phong thuỷ tuyệt hảo, trên núi mây lành phiêu miểu, linh khí dâng trào, cực kỳ thích hợp tu luyện.

Xe taxi dừng lại ở trước sơn môn Nhị Nga sơn, trên núi cỏ cây um tùm, có thể nhìn thấy không ít kiến trúc cổ đại, nhưng phần lớn rách nát không chịu nổi. 

Tài xế nói cho bọn họ, nếu muốn du lịch, thì từ chính diện lên núi, tiến vào cảnh khu, bên trên có rất nhiều di chỉ đạo quan cổ, cũng có ở trên địa chỉ ban đầu một lần nữa xây dựng, cho du khách tham quan, nhưng tài xế không đề cử đi, bởi vì thật sự không có gì để xem.

Nếu là muốn hỏi quẻ xin săm, thì từ đường nhỏ phía sau lên núi, đi Tử Chi động, còn có một số đạo sĩ ở nơi đó tu hành, chẳng qua người đi bình thường đều là người địa phương, người ngoài đều đi Nga Mi sơn thắp hương bái Phật.

Hai người cám ơn tài xế, sau khi xuống xe, dựa theo tài xế chỉ, từ đường nhỏ phía sau núi lên núi. 

Trên đường hầu như không có người nào, chỉ nhìn thấy mấy sơn dân qua đường.

“Tiểu sư thúc, Nhị Nga sơn này cũng là một bộ phận của Nga Mi sơn nhỉ, Nga Mi sơn không phải Phật giáo tứ đại đạo tràng sao, sao còn có thể có đạo sĩ ở?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: 

“Nga Mi sơn phong thủy tuyệt hảo, linh khí tụ tập, mặc kệ là đối với hòa thượng hay là đạo sĩ mà nói, đều là nơi tu hành tốt, nơi này ngay từ đầu là bị đạo sĩ chiếm, về sau lại tới một đám hòa thượng nữa, đem đạo sĩ từ Đại Nga sơn đuổi tới nơi này, tuy không tốt bằng Đại Nga sơn, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Không riêng gì nơi đây, phàm là phật môn thánh địa, bình thường cũng đều là động thiên phúc địa của Đạo gia. Ai chiếm ngọn núi cao nhất, thì xem người đó càng trâu. Bình thường bị đuổi đi, cũng sẽ ở lại phụ cận, thơm lây một chút thiên địa linh khí.

Cho nên phàm là Phật giáo danh sơn, chung quanh nhất định có đạo quan, ngược lại cũng thế. Như Cửu Hoa sơn, Ngũ Đài sơn, Nga Mi sơn đều là như thế.” 

Tiểu Ngư giật mình hỏi:

“Phụ cận Mao Sơn, cũng có chùa sao?”

“Có chứ, sao lại không có. Bảy tám cái, đều bị sư phụ ta đuổi ra khỏi phạm vi Mao Sơn, chiếm mấy ngọn núi nhỏ mà thôi.” 

“Ặc... Vậy cướp đỉnh núi thì đấu cái gì?”

“Bình thường chính là luận đạo, tranh đầu đuôi. Nhưng Mao Sơn chúng ta chưa bao giờ giảng kinh luận đạo với hòa thượng.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc:

“Ta năm ấy tám tuổi, chính phủ địa phương chi tiền ở Mao Sơn lập cảnh khu, lúc ấy có hòa thượng bảy tám chùa miếu phụ cận tìm đến, bảo sư phụ ta lấy ra giấy tờ đất, chứng minh Mao Sơn là địa phương của "Thượng Thanh phái" chúng ta. 

Quá khứ thời điểm đó, nào có giấy tờ đất cái gì. Đám hòa thượng kia liền lấy cớ nói cái gì đàm kinh luận đạo, ai thắng người đó sẽ chiếm đỉnh núi cao nhất của Mao Sơn, nói trắng ra là đều là coi trọng lợi ích của khai phá cảnh khu, muốn tới chia một chén canh.”

Tiểu Ngư nghe mà cực kỳ hứng thú nói:

“Kết quả thế nào, sư tổ luận đạo với bọn họ sao?” 

“Luận cái rắm, sư phụ chưa từng luận đạo với ai, trực tiếp bảo Đạo Phong đem những hòa thượng đó đánh bật ra hết. Đối phó những người này, phải dựa vào nắm đấm nói chuyện, có thể động thủ thì đừng tranh cãi.”

“Đạo Phong sư thúc thật ngầu nha!” Tiểu Ngư vỗ tay nói.

Lúc này, hai người đi qua một cái cổng chào, cổng chào là đồ mới, bên trên dùng sơn màu đỏ quét ba chữ to: Thuần Dương quan. 

Diệp Thiếu Dương nhìn qua sửng sốt nói:

“Ta kháo, đạo quan này khẩu khí cũng quá lớn rồi, thế mà dám đặt cái tên này!”

Tiểu Ngư vội hỏi làm sao vậy, Diệp Thiếu Dương giải thích với cô, tên đạo quan và chùa, đều không phải có thể tùy tiện dùng. Như Mao Sơn, là “Chính nhất giáo Thượng Thanh phái”, là chính sóc Thượng Thanh phái, địa phương khác đều không dám lấy “Thượng Thanh” cái tên như vậy. 

“Tựa như nhắc tới Thiếu Lâm, mọi người đầu tiên nghĩ đến là Tung Sơn Thiếu Lâm, địa phương khác nếu dùng tên lớn như vậy, chỉ có thể bị trào phúng. Về phần Thuần Dương, là danh hiệu của thượng động bát tiên Lữ Đồng Tân, lấy Thái Nguyên Thuần Dương cung làm chính thống của nó, một đạo quan bình thường, làm sao dám dùng tên này làm bảng hiệu.”

Khi nói chuyện, hai người đi qua đền thờ, tới trước cửa một tòa đạo quan. Diệp Thiếu Dương đánh giá sơ qua, thấy đạo quan này rất mới, tuyệt đối là vài năm gần đây kiến tạo thành, nhất thời liền hiểu, kéo Tiểu Ngư một đường đi vào, qua tam viện ngũ môn, tới đại điện.

Trong sân trước điện bày một lư hương thật lớn, có mấy người đang thắp hương, trong đại điện, có mấy nam nữ đạo sĩ mặc đạo bào, niệm kinh niệm kinh, đánh khánh đánh khánh, gõ chuông gõ chuông, tiên âm vấn vít, khói hương lượn lờ, nhìn rất náo nhiệt. 

Ở ngoài cửa đại điện, một lão đạo sĩ ngồi ở trên băng ghế, trước mặt bày một cái bàn, đặt ống thẻ, hai nam nữ bộ dáng sơn dân ngồi trước mặt, đang để đạo sĩ xem chỉ tay.

“Tiểu sư thúc, thúc nói đạo sĩ này tính mệnh tính có chuẩn không?” Tiểu Ngư nhỏ giọng hỏi.

“Không biết.” 

Diệp Thiếu Dương kéo cô vào điện, tiêu một trăm tệ thỉnh ba nén hương, bái Tam Thanh trước, sau đó đi về phía thiên điện.

Một đạo cô ngồi cửa thiên điện ngăn hắn nói:

“Xin thăm hỏi quẻ đi cửa xếp hàng.” 

Diệp Thiếu Dương nói:

“Xin hỏi người nào là trụ trì?”

Đạo cô liếc hắn một cái nói: 

“Tìm chủ trì làm gì, khai quang hay là làm đàn tràng, khai quang mà nói, tượng thần 1kg trở xuống thu phí năm trăm, 1kg trở lên tám trăm, hai kiện chiết khấu chín ba món chiết khấu sáu. Làm đàn tràng, tang lễ ba ngàn, sáu người hai giờ, xe đón xe đưa...”

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn đạo cô trước mặt này.

Tiểu Ngư nói: 

“Đại thẩm, ngài trước kia là nhân viên tiếp thị sao?”

“Cái gì gọi là trước kia, ta chính là nhân viên tiếp thị, cảnh khu quản ủy hội, mặc đạo bào chỉ là vì thuận tiện làm ăn.”

Còn có thể như vậy! 

Diệp Thiếu Dương chỉ vào mấy đạo sĩ niệm kinh gõ chuông trong phòng hỏi:

“Mấy người này thì sao?”

“Những người này là đạo sĩ thật.” 

Đại thẩm dẫn bọn họ đến trước một cái quầy, thấy bày bên trong tất cả đều là đồ chơi loại bùa hộ mệnh, kiếm gỗ đào, công bố là từng khai quang.

Diệp Thiếu Dương hỏi giá, cười nói:

“Đại thẩm, các ngươi làm ăn thế này làm không ổn nha, bùa hộ mệnh khai quang này, ta ở trên núi trước giờ luôn bán ba trăm một tấm, cũng cảm thấy đen rồi, ngươi thế mà bán sáu trăm!” 

Đại thẩm cảnh giác nhìn hắn nói:

“Ngươi ở đơn vị nào, sẽ không là đồng nghiệp tới đây gây sự chứ.”

Diệp Thiếu Dương vội nói không phải, cuối cùng không có cách nào cả, tiêu tám mươi tám tệ mua một cây kiếm gỗ đào cỡ nhỏ, bởi vì tạo hình nhìn cũng không tệ lắm, tặng cho Tiểu Ngư chơi. Đại thẩm xem ở trên phần bọn họ đã mua đồ, nói cho bọn họ người ở cửa xem bói cho người ta chính là trụ trì. 

Mất sức lớn như vậy, cuối cùng tìm được chánh chủ, Diệp Thiếu Dương một mặt đi về phía ngoài cửa điện, một mặt đau thịt vừa tiêu mất tám mươi tám tệ.

Vừa ra khỏi cửa, hai người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức bị một màn trước mắt làm ngây người:

Hai hòa thượng ngồi ở trên bậc cửa, trong đó một người trắng trẻo mập mạp vươn tay, để lão đạo sĩ xem tay cho, đồng bạn bên cạnh cũng xem say sưa. 

“Ngươi nha, trong số mệnh nhiều hoa đào, trước mắt còn có một hồi đào hoa kiếp...”

Tiểu Ngư chỉ nghe được một câu này, liền nhịn không được "phốc" một tiếng bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc