MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch nếu lúc này không đi, thì cô chính là người ngu.

Thế là một bên phất tay, "Nhớ kỹ về nhà sớm ăn cơm." Sau đó chân bắn vọt tới chỗ xe đạp liều mạng chạy như một làn khói, lưu lại nhàn nhạt bụi đất tung bay trên không trung.

Hồi tưởng lại trước khi đi ánh mắt kia của Tô Hoài Ngôn, cô tuyệt vọng nói với hệ thống "Ta cảm thấy ta còn có thể cứu vớt một lần."

Hệ thống "Yên tâm cô còn có thể sống được."

Trầm Mộc Bạch vừa muốn cảm động, liền nghe được thanh âm hệ thống vang lên lần nữa, "Thẳng đến khi Tô Hoài Ngôn về nhà."

Cô tuyệt vọng khóc.

Người nào đó xen vào việc của người khác sau đó rất không có tiền đồ liền chạy.

Tô Hoài Ngôn sờ sờ tóc bởi vì bị chọc giận mà cười lên, "Tốt, rất tốt."

Thiếu niên trong tươi cười mang theo mùi vị như kẹo đường ngọt mềm, chỉ là lời nói ra có chút nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ của nguyên chủ là thư kí mới của ba Tô, hai người sinh ra tình cảm sau đó cấp tốc kết hôn, nhưng là sau khi kết hôn vài ngày sau, song phương đều vứt bỏ con cái của bản thân, cùng nhau đi nước ngoài công tác, có thể sau một tháng mới có thể trở về, không thể không nói, hai người này tại phương diện nào đó mà nói thực sự là tương tự tới cực điểm.

Xí nghiệp Tô thị tại ở nơi này cũng nổi tiếng không nhỏ, nhưng là trong trường học, trừ giáo viên, không có mấy người biết thân phận của Tô Hoài Ngôn cùng Tô Nhất Y.

Biệt thự Tô gia chỉ có dì Trần làm ở đây từ rất lâu rồi, Tô Hoài Ngôn ghét nhất chính là ba Tô cùng người khác can thiệp tự do của hắn, cho nên xưa nay sẽ không bao giờ ngồi xe cá nhân. Mà nguyên chủ vốn là kháng cự sợ gặp phải em trai lưu manh của mình, dù chỉ có một tí khả năng, cho nên đi học tan học đều là tự mình đi xe đạp. Hai đứa bé một người cũng không nguyện ý đi xe cá nhân, cho nên ba Tô trước đó vài ngày liền đem tài xế đến công ty.

Lúc Trầm Mộc Bạch trở lại Tô gia, dì Trần đang ở trong phòng bếp vội vàng, nhìn thấy cô trở về, vội vàng lau tay nói, "Nhất Y tiểu thư, cô đã về."

Dì Trần là người rất giữ bổn phận, cái gì nên nói không nên nói từng cái đều ghi tạc trong lòng, tựa như biết rõ nguyên chủ cùng Tô Hoài Ngôn hai người không hợp nhau, cho tới bây giờ không ở trước mặt bọn cô nhắc tới đối phương.

Trầm Mộc Bạch "Đêm nay đừng đem đồ ăn đưa đến phòng cháu."

Dì Trần lại rất giật mình, nhưng bà chỉ là một người làm, lời nói chủ tử phân phó chỉ có thể làm theo, không thể có những nghi vấn khác, thế là gật đầu nói, "Vâng."

Không sai biệt lắm thì đến bữa tối, Tô Hoài Ngôn đã trở về.

Dì Trần lúc đối mặt với hắn so với đối mặt với ba Tô còn muốn câu nệ hơn, "Thiếu gia, cậu đã về."

Tô Hoài Ngôn hoàn toàn như trước đây lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Dì Trần." Nói xong câu đó về sau, hắn động tác tùy ý nằm trên ghế sa lon bắt đầu chơi trò chơi, "Tô Nhất Y trở về rồi sao?"

"Nhất Y tiểu thư đã trở về." Dì Trần trong lòng giật mình, do dự, cuối cùng vẫn không có đem câu đằng sau kia nói ra miệng.

Mà trên lầu Trầm Mộc Bạch đang vì chính mình mà chuẩn bị tâm lí, một lần lại một lần nói trong trí nhớ mình là dì Trần làm thức ăn ngon bao nhiêu, cuối cùng thành công tẩy não đem Tô Hoài Ngôn quên đi.

Lúc xuống lầu Dì Trần vừa vặn đem thức ăn dọn xong, nhìn thấy Trầm Mộc Bạch xuống tới, mở miệng nói, "Nhất Y tiểu thư, đồ ăn đã tốt rồi, tôi vừa mới chuẩn bị đi gọi cô đấy."

Trầm Mộc Bạch ngửi hương thơm đồ ăn, khắc chế bản thân không nuốt nước miếng, mười điểm điềm đạm nho nhã nhẹ gật đầu, "Vâng."

Trần di dời ánh mắt, nhìn thiếu niên trên ghế sa lon.

"Thiếu gia, ăn cơm đi."

Tô Hoài Ngôn giống như là không nghe thấy, nhìn chằm chằm máy chơi game tiếp tục chơi.

"Nhìn mày khó chịu, giết nha."

Lúc hắn nói ra câu nói này, thanh âm thiếu niên ngọt ngào tràn đầy ý cười, lại làm cho người phía sau tự dưng sinh ra hàn ý nhàn nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc