MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Tài xế, ".. Được."

Thế là, hai cái nam sinh đẹp trai thi đấu chơi bóng rổ.

Trầm Mộc Bạch cùng tài xế ngồi ở chỗ đó ủng hộ động viên, "Cố lên cố lên cố lên."

Lạc Tử Phong, "Tống Ninh, lần sau đứng đầu caaos nhất định là tôi."

Tống Ninh cầm bóng, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm vô cùng, "Rửa mắt mà đợi."

Lạc Tử Phong, "Hôm nay trận đấu này nhất định là tôi thắng."

Tống Ninh không nói chuyện, trực tiếp gọn gàng vượt qua bên người, bắt lại cái Slam Dunk thứ nhất.

Lạc Tử Phong, "..."

Trầm Mộc Bạch, "Chú Lưu, chú đừng hô, trời lạnh như vậy, quá khó chịu."

Tài xế rất là cảm động, "Bạch tiểu thư, cô người thật tốt."

Trầm Mộc Bạch cười tủm tỉm chỉ nam sinh bên tường nói, "Lưu thúc, người kia chính là bạn trai cháu, có phải dung mạo rất soái hay không, hắn thành tích học tập rất tốt, mỗi lần cũng là cầm đứng đầu cấp."

Lưu thúc nhẹ gật đầu, "Lớn lên so thiếu gia của chúng ta còn tốt hơn."

Trầm Mộc Bạch nói, "Lưu thúc, chú ở đây chờ lấy cháu, cháu rất nhanh sẽ trở lại."

Chẳng được bao lâu, cô liền cầm lấy mấy chén cà phê nóng trở về, "Cho."

Tài xế cảm động đến nước mắt lưng tròng.

"Chúng ta cùng một chỗ vì hắn ủng hộ động viên, Tống Ninh chơi bóng rổ cũng có thể tốt rồi."

Trầm Mộc Bạch uống một hớp nói.

Tài xế nói, "Bạch tiểu thư người tốt, bạn trai cũng ưu tú, thực bất quá lại xứng."

Thế là.

"Ninh Ninh cô lên, cố lên."

"Bạn trai Bạch tiểu thư, cố lên."

Lạc Tử Phong, "..."

Đại thiếu gia rất khó chịu.

Đời hắn đều không có khó chịu như vậy qua.

Thi đấu kết thúc.

Tống Ninh không có chút nào ngoài ý muốn thắng trận.

Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian cầm cà phê nóng đi lên, "Ninh Ninh, uống nhanh, vẫn là nóng đâu."

Tống Ninh khẽ rũ tầm mắt xuống, trong mắt tràn đầy nhu hòa.

"Đánh thật giỏi." Thiếu nữ cười tủm tỉm khích lệ nói.

Hắn vuốt vuốt đầu đối phương, thấp giọng nói, "Em xem vui vẻ là được rồi."

Lạc Tử Phong trông mong nhìn thiếu nữ một hồi lâu.

Cũng không có được bất kỳ bày tỏ gì, hai người hỗ động còn rất để cho mình khó chịu.

"Này, bản thiếu gia thì sao?"

Trầm Mộc Bạch quay sang, "Cái gì?"

Lạc Tử Phong, "Cà phê nóng của bản thiếu gia đâu?"

Trầm Mộc Bạch, "Tự mua."

Lạc Tử Phong, "..."

Lạc Tử Phong nổi giận đùng đùng lên xe, cảm thấy mình coi trọng Bạch Lộ quả thực là mắt mù.

Còn có Tống Ninh gia hỏa này, chỉ là khinh thường đào chân tường, mới để cho đối phương lấy.

Tuyệt đối không phải bởi vì mình không bằng người, chính là như vậy.

Tài xế thấy người lên xe, liền tranh thủ quần áo đưa tới, "Thiếu gia, đừng để bị lạnh."

Lạc Tử Phong, "Hắt xì --"

* * *

Trầm Mộc Bạch cảm thấy gần đây hệ thống đều không thích nói chuyện với cô.

"Hệ thống, ta và Tống Ninh gần đây có phải quá dính chút hay không."

Cô thở dài một hơi.

Tiếp tục như vậy không thể được nha.

Tình cảm cho dù tốt cũng không thể quá dính nhau.

Hệ thống không để ý tới cô

Trầm Mộc Bạch quyết định gần đây thiếu cùng Tống Ninh liên hệ.

Thế là cứ như vậy đến khai giảng.

Mọi người đối với đọc sách không hăng hái lắm, nhưng là đối với sắp đến lễ tình nhân, như vậy là một chuyện khác.

Các bạn học có đối tượng đó là vẻ mặt tươi cười.

Không đối tượng, cẩu độc thân, liền toàn thân tản ra khí tức u oán.

"Tống Ninh vậy mà nhận được nhiều lễ vật như vậy." Trầm Mộc Bạch ghen.

Các nữ sinh chẳng lẽ không biết Tống Ninh là có chủ sao?

Nhưng cũng may Tống Ninh không có nhận lấy, cho dù là dạng này, Trầm Mộc Bạch cũng không khỏi nói thầm mấy câu.

Rau cải trắng nhà mình, thực sự là đến chỗ nào đều có người nhìn chằm chằm.

Có thể là bởi vì tất cả mọi người đều biết quan hệ của Bạch Lộ cùng Tống Ninh, các nam sinh nhưng lại không có bao nhiêu biểu thị.

Ngay tại thời điểm Trầm Mộc Bạch cho là mình cái gì cũng không có nhận đến, cô từ dưới mặt bàn lấy ra hai hộp sô cô la.

Bình luận

Truyện đang đọc