MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Bắc Vũ Đường và Lâm Phi Tuyết kinh ngạc nhìn bé trai.

Quả nhiên là cha mẹ thế nào thì con thế nấy.

Lâm Chi nghe nó nói, sắc mặt trắng bệch.

Bé trai thấy bé không động, trực tiếp tiến lên đoạt, Lâm Phi Tuyết đã sớm không nhìn được đi qua bắt lấy tay nó.

Bé trai thấy tay mình bị giữ, nhấc chân đá Lâm Phi Tuyết, “Đồ đàn bà thối này, nhanh thả tao ra, nếu không tao xử đẹp mày.”

Lâm Phi Tuyết nhắc nó lên, hung tợn nói: “Mày còn dám bắt nạt chị mày, có tin chị đây đánh mày không?”

Bé trai chẳng biết sợ là gì, tức giận nói: “Nó không phải chị tao, nó chỉ là con chó bố mẹ nhận về nuôi. Một con nhãi không ai cần không xứng làm chị tao!”

Giọng bé trai rất lớn, giữa màn đêm yên tĩnh, người chung quanh đều nghe rõ.

Nhóm Bắc Vũ Đường kinh ngạc, người cùng nhóm với gia đình kia cũng đều khϊế͙p͙ sợ, hiển nhiên là giờ mới biết bé gái không phải con gái hai người kia.

Chẳng trách cả nhà đó đối xử với cô bé như thế.

Lâm Chi ảm đạm cúi đầu, bả vai hơi run lên.

Trước giờ bé luôn biết mình không phải con gái cha mẹ, sau khi có em trai, bé rất ngoan ngoãn, tranh làm việc nhà, chỉ sợ cha mẹ không cần bé.

Đôi vợ chồng kia nhìn thấy con trai bị đối xử như thế thì vội chạy tới.

Đứa con trai bảo bối này là đứa mà hai người chờ mong hy vọng hơn hai mươi năm mới chờ được, thường ngày xót như bảo bối, không để nó chịu một xíu ủy khuất nào.

Giờ thấy con trai bảo bối bị người ta xách cổ áo như thế, sao có thể không nóng nảy.

Bà béo vội nói, “Mau buông con trai tao ra.”

Lâm Phi Tuyết kéo thằng nhãi kia ném về phía bà béo, bà béo thầm hô không tốt, ôm con trai ngã trêи đất.

“Ai ui!” Bà béo hô đau một tiếng, lúc ngồi dậy lại khẩn trương hỏi con trai bảo bối: “Con trai, con sao rồi?”

Thằng nhãi thấy cha mẹ tới, biết người chống lưng cho mình đã đến, khóc òa lên, chỉ tay về phía Lâm Phi Tuyết, “Baba, mama, chị ta bắt nạt con. Hai người phải làm chủ cho con, sửa trị chị ta thật tốt!”

Bà béo thấy con trai bảo bối khóc, đau lòng muốn chết, quên mất sự lợi hại của nhón Bắc Vũ Đường, dùng ngón tay mập mạp chỉ họ, hung hăng cả giận nói: “Mày sao thế hả, một người lớn như mày lại không biết xấu hổ bắt nạt trẻ em sao? Mày làm ngã bị thương con trai tao, mày trả được sao?”

“Trả? Thằng nhãi này nhà bà, tôi còn chưa thu phí dạy dỗ là đã may rồi. Hôm nay tâm tình chị đây tốt giúp bà dạy con trai cách sống, miễn sau này chết thế nào cũng không biết.” Lâm Phi Tuyết tức điên người, lạnh lùng nói.

“Mày, mày……” Bà béo tức xanh mặt, xông lên, muốn cào mặt Lâm Phi Tuyết.

Hỏa cầu trong tay Lâm Phi Tuyết ném ra, nện trêи người bà ta, làm bà béo kêu gào, “Bà mà còn dám lắm lời ở đây thì sẽ không chỉ là chút giáo huấn như vậy nữa đâu.”

Bà béo giờ mới tỉnh táo lại, biết các cô lợi hại, không dám kiêu ngạo nữa.

Người đàn ông trung niên thấy các cô giận, vội vã cười làm lành, “Vợ tôi hơi dữ, đắc tội rồi, đừng trách, đừng trách.”

Bà béo ăn mệt ở chỗ Lâm Phi Tuyết, lúc nhìn qua Lâm Chi thì giận chó đánh mèo.

Lâm Chi thấy ánh mắt đáng sợ của bà béo, rụt cả cổ lại.

Bà béo không dám phát hỏa với Lâm Phi Tuyết, nhưng Lâm Chi thì khác.

Bà ta chỉ về phía Lâm Chi mà hét, “Lâm Chi, về!”

Lâm Chi theo bản năng siết chặt ống tay áo của Bắc Vũ Đường, không dám đi qua.

Bắc Vũ Đường nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, nói với bà béo, “Sau này Lâm Chi đi theo chúng tôi.”

Bà béo lập tức hét: “Không được.”

Người đàn ông trung niên cũng nói theo: “Hai cô nương, nó là con gái chúng tôi, các người cướp con gái chúng tôi, không tốt lắm đâu.”

Lâm Chi, bọn họ không thể nào thả chạy, nếu không mỗi lần ai ra ngoài tìm đồ ăn?

Bé nhỏ, chạy lại nhanh, thích hợp đi tìm đồ ăn nhất.

Quân Vô Thương thấy vợ mình muốn che chở cho bé gái kia, tất nhiên phải giúp vợ yêu rồi.

Quân Vô Thương ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, “Cho các người hai lựa chọn. Một – chết. Hai – để đứa bé lại.”

Bà béo và người đàn ông trung niên nghe anh nói xong thì khẽ run lên, khí tràng của người đàn ông này rất cường đại, làm họ không hiểu sao tự sợ hãi.

Thằng nhãi không biết sợ là gì trong lòng bà béo lại giãy giụa, kêu la: “Không thể để nó đi, nó đi rồi, ai tìm đồ ăn cho con.”

Mấy người Bắc Vũ Đường nghe thấy lời này thì nhăn mày lại.

Đôi vợ chồng này đúng là làm người ta buồn nôn.

Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói: “Còn không rời đi, tôi đưa các người lên đường.”

Vợ chồng hai người trắng mặt, vội ôm thằng bé kia rời đi. Những người khác thấy cảnh này, đều im lặng không lên tiếng.

“Sau này em đi theo các chị, được không?” Lâm Phi Tuyết ngồi xổm xuống hỏi.

Lâm Chi ngửa đầu nhỏ, gật gật, “Vâng ạ.”

Một đêm yên lặng, đến sáng, mọi người bắt đầu thu dọn chuẩn bị xuất phát. Đi đến một khu xưởng hẻo lánh thì thấy đường bị người chặn.

“Mời các bạn xuống dưới.” Người đàn ông dẫn đầu nói với họ.

Nhóm Bắc Vũ Đường xuống xe, khi họ nhìn thấy Bắc Vũ Đường và Lâm Phi Tuyết thì đôi mắt tức khắc sáng ngời. Khi nhìn thấy già trẻ lớn bé phía sau thì khóe môi nở một nụ cười mờ mịt mơ hồ.

“Chào mọi người, mọi người vẫn ổn chứ.” Người đàn ông dẫn đầu nhiệt tình tiến lên, “Chúng tôi là căn cứ Ngu Thành, phía sau chính là căn cứ chúng tôi lập nên. Căn cứ chúng tôi đang xây dựng, không biết mọi người có hứng thú gia nhập không?”

Trừ ba người Bắc Vũ Đường, những người kia nghe được có căn cứ an toàn thì đều lộ ra vẻ vui sướиɠ. Bọn họ đều nghe nói phía Bắc có căn cứ, nên mới đi về phía đó.

Giờ nơi này có người, tất nhiên làm người động tâm. Dù sao, đường đi căn cứ phương Bắc xa xôi, trêи đường không biết còn sẽ xảy ra những chuyện gì.

Lúc mới xuất phát, họ có rất nhiều người, nhưng qua thời gian, số người còn sống càng ngày càng ít, nhiều người mất mạng bởi zombie và những nguy hiểm khác dọc đường đi.

Chồng bà béo hỏi: “Không biết căn cứ của các bạn có yêu cầu gì không?”

“Không có.” Người đàn ông dẫn đầu cười ấm áp trả lời.

“Chồng à, chúng ta ở lại nơi này đi, đừng đi căn cứ phương Bắc gì đó nữa.”

Những người khác đều sôi nổi tỏ vẻ muốn ở lại. Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía mấy người Bắc Vũ Đường, cười tủm tỉm hỏi: “Không biết ý của mấy vị thế nào?”

“Cảm ơn ý tốt của các bạn. Chỉ là chúng tôi muốn đi căn cứ phương Bắc tìm người thân, không thể ở lại nơi này, thật là xin lỗi. Còn thỉnh các bạn nhường đường.”

Người đàn ông dẫn đầu cũng không để bụng sự từ chối của cô, cười nói: “Không sao, không sao. Tôi thấy trời cũng không còn sớm, mấy vị dứt khoát ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi, thế nào?”

“Thật sự không cần, chúng tôi đang vội lên đường, cám ơn ý tốt của các bạn.” Bắc Vũ Đường lại uyển chuyển từ chối.

Nụ cười của người đàn ông dẫn đầu nhạt đi vài phần, “Các bạn đang khinh thường chúng tôi sao? Ghét bỏ căn cứ nhà chúng tôi nhỏ, không chịu tới?”

Bắc Vũ Đường nhếch môi, “Nếu các bạn đã nói thế, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Người đàn ông dẫn đầu thấy họ đồng ý, cười ha ha, “Tốt, tốt, tốt. Các anh em, đón khách.”

Mọi người theo họ vào căn cứ, nói là căn cứ, thật ra là một khu an toàn vây quanh một nhà xưởng, khác rất lớn với căn cứ thực sự.

Dọc đường, Bắc Vũ Đường bất động thần sắc đánh giá hoàn cảnh chung quanh, chú ý mặc dù là người canh gác cách đó không xa, hay là người bên trong, toàn bộ đều là đàn ông, phụ nữ, trẻ em và người già hoàn toàn không có.

Người đàn ông dẫn đầu lặng lẽ đánh giá đoàn người bọn họ, trừ vị mặc áo gió màu đen, đeo mặt nạ nhìn có chút lợi hại, những người khác đều là những kẻ yếu đuối, không đáng sợ.

Nhìn đám người kia ríu rít vừa cười vừa nói, hắn nở nụ cười ý vị thâm trường.

“Trước hết tôi dẫn các bạn đến khu nghỉ ngơi, buổi tối sẽ có buổi tiệc hoan nghênh các bạn.”

Mọi người nghe hắn nói thế đều nở nụ cười hưng phấn, chỉ có nhóm Bắc Vũ Đường vẫn không tỏ thái độ gì.

Một người đàn ông dẫn họ tiến vào một phòng trêи tầng hai, “Hai mỹ nữ và bạn nhỏ ở phòng này, vị tiên sinh này ở bên kia.”

Người đàn ông chỉ về phía hành lang cuối nhà.

Bắc Vũ Đường ôm lấy cánh tay của Quân Vô Thương, cười nói với người đàn ông kia, “Anh ấy là chồng tôi, chúng tôi ở chung một chỗ. Còn hai em gái của tôi, không cần phiền toái như vậy, chúng tôi đã quen ở chung rồi.”

Người đàn ông nhìn họ một cái, cũng không nói thêm gì, “Được rồi. Tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối, các bạn nhớ đến đúng giờ.”

“Được.”

Sau khi họ vào phòng, Lâm Phi Tuyết còn đang định nói gì đó, lại bị Bắc Vũ Đường bịt kín miệng, thì thầm bên tai, “Tai vách mạch rừng.”

Nói xong, Bắc Vũ Đường lớn tiếng nói: “Mệt quá, cuối cùng cũng có giường ngủ. Tối nay có thể ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, không cần lo về zombie.”

Lâm Phi Tuyết và Lâm Chi cũng thông minh, rất phối hợp bắt đầu kẻ xướng người họa với cô.

Còn Quân Vô Thương, sau khi đi vào phòng, anh nhìn chung quanh một vòng, đi thẳng đến bên cạnh bàn, lấy cái máy nghe trộm ra đặt lên bàn.

Mấy người thấy máy nghe trộm thì đều có thể khẳng định đám người này không có ý tốt.

“Mọi người có thể nói chuyện bình thường.” Không biết Quân Vô Thương đã làm gì cái máy nghe trộm mà khiến đối phương không phát hiện.

Họ xuất hiện, còn cực lực mời họ đến, Bắc Vũ Đường đã âm thầm để tâm. Tình hình quan sát được dọc đường càng làm cô cảm thấy căn cứ này không bình thường.

Sau khi nhìn thấy máy nghe trộm này, phỏng đoán của họ càng được chứng thực.

“Căn cứ này không thích hợp.” Lâm Phi Tuyết trầm giọng nói.

“Đúng. Mọi người có phát hiệ không, không phát hiện người già, phụ nữ và trẻ nhỏ trong căn cứ.”

Lâm Phi Tuyết nghĩ lại, đôi mắt hơi to hơn, “Thật sự là thế. Như thế ắt có chuyện gì đó.”

“Đêm nay chỉ sợ chúng ta không thể nghỉ ngơi. Giờ tạm thời an toàn, chúng ta phải nắm chắc nghỉ ngơi cho tốt, tối nay không yên ổn.”

Quân Vô Thương nắm tay cô, “Đừng lo, có anh.”

Lâm Phi Tuyết thấy thế, tức khắc kéo bé Lâm Chi trốn sang bên khác, để vợ chồng hai người ân ái đi.

Tối đến, một đám người lục tục đến đại sảnh.

Một chiếc bàn dài được bày giữa đại sảnh, chiếc bàn này được ghép từ nhiều chiếc bàn. Trong đại sảnh còn thắp nhiều ngọn nến, nhìn qua có vẻ đèn đuốc sáng trưng.

Những người đó đều đến sớm, mấy nhà vừa cười vừa nói. Bốn người Bắc Vũ Đường là nhóm cuối cùng tiến vào. Vị trí trêи đã đầy, bốn người ngồi chỗ cuối cùng.

Thủ lĩnh căn cứ đúng bảy giờ xuất hiện trong đại sảnh, thấy mọi người tới đúng hẹn, rất vui vẻ.

“Hôm nay nghênh đón các bạn, tôi rất vui. Hoan nghênh các bạn gia nhập căn cứ Ngu Thành chúng tôi.” Thủ lĩnh nâng chén, mọi người cũng cùng nâng chén.

Có người ngửi mùi rượu, nhỏ giọng nói: “Mấy tháng rồi không được nếm mùi rượu, hôm nay quả là có phúc.”

“Cụng ly.”

Mọi người đều đứng lên, nâng chén uống sạch rượu trong ly.

Mấy người Bắc Vũ Đường cũng làm theo đa số, còn rượu trong ly thì đều là thừa dịp người khác không chú ý mà đổ hết xuống dưới bàn.

Chốc lát sau, có người đàn ông bưng một mâm thịt lên bàn, mấy người vừa nhìn thấy những miếng thịt lớn kia thì đều sáng mắt.

Đã ba bốn tháng kể từ khi mạt thế bùng nổ, nước điện đều ngừng cấp, rau tươi và thịt đều không có. Thịt còn lại bây giờ phần lớn đều là thịt khô, đồ hộp lưu lại lúc trước.

Một đám đều rất lâu không được ăn thịt, mùi thịt bất ngờ xộc vào mũi, làm cả đám đều nhìn thẳng.

Thủ lĩnh căn cứ rất vừa lòng phản ứng của họ, cười nói: “Ăn đi, mọi người ăn ngon miệng.”

“Chúng tôi không khách khí nữa.”

Sau khi dứt lời, một đám gấp gáp gắp thịt, ăn luôn miệng.

“Ai, lúc trước cảm thấy thịt không ngon. Lâu rồi không ăn, giờ được ăn một miếng, quả là ngon vô cùng.”

“Ngon quá, ngon quá.”

Lâm Chi nhìn thịt thơm trêи bàn, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, nhưng thấy các anh chị không ăn, bé cũng ngoan ngoãn ngồi im.

Người đàn ông ngồi cạnh Quân Vô Thương thấy anh không động vào thịt trong bát thì hỏi, “Sao anh không ăn?”

Quân Vô Thương chỉ nói: “Ăn rồi.”

“Vậy……” Người đàn ông nhìn chằm chằm thịt trong bát anh, ánh mắt quá rõ ràng.

Quân Vô Thương đẩy bát thịt đến trước mặt hắn, hắn vui vẻ nói cám ơn, nhưng mà lại nghe Quân Vô Thương nhàn nhạt nói: “Tôi khuyên cậu vẫn nên ăn ít thôi.”

Người đàn ông kia không để bụng, thầm nghĩ, anh ăn no không biết thế nào là đói khổ.

Nhóm Bắc Vũ Đường thường xuyên ăn no, có thể ăn thịt, nhưng họ thì khác.

Anh không thèm, nhưng mà họ rất thèm.

Thủ lĩnh căn cứ thấy họ không động, không khỏi hỏi: “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị các vị không?”

“Chúng tôi đã ăn rồi.Giờ đồ ăn khan hiểm, chúng tôi chỉ ở lại nơi này một đêm đã rất băn khoăn, đồăn này sẽ để lại cho người cần.” Bắc Vũ Đường mỉm cười trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc