MAY MẮN CỦA ANH HẠNH PHÚC CỦA EM


Dung Hoạch và Kha Ân người bị bắt, người bị đuổi đi.

Hiện nay người lo lắng nhất chính Trạch Đường Nghinh.

Cô ta có quan hệ thân thiết với cả hai, không khỏi khiến người ta nghĩ đến cô có liên hệ mật thiết với chuyện hạ thuốc Trạch Đường Xuyên.
Tại phòng khách Trạch gia hiếm khi đông đủ con cháu như thế này.
“Ông nội, con không có làm.

Họ lợi dụng con tiếp cận anh Đường Xuyên.

Con thật sự không biết gì về kế hoạch của họ hết.”
Trạch Đường Nghinh sợ hãi hết lời biện giải cho mình.

Từ sau vụ ở quán cà phê, địa vị trong nhà của cô đã tụt dốc không phanh.

Cộng thêm vụ này nữa, cả hai vợ chồng Trạch Đường Xuyên bị hại đều có dính liếu đến cô nên cô càng được đưa vào diện nghi vấn.

Trạch Hùng quyết định mở cuộc họp toàn gia đình.
“Anh dâu, anh nói gì đi.

Cái đèn chùm cũng là anh tự nguyện đỡ cho em mà.

Em có ép anh đâu.”
“Câm miệng.”
Trạch Đường Vũ nghe con gái mình càng nói càng sai thì vội vàng hét lên bịt mồm cô lại.

Đến nước này mà cô ta còn cố gắng đổ nồi lại đầu người khác nữa.

Trạch Đường Xuyên cười lạnh, nhìn đứa em gái mình trước giờ vẫn chiều chuộng nay lại thấy hối hận với thái độ trước đó của mình cực kì.
“Cô nói như vậy ý là chuyện tai bận lần trước và lần bỏ thuốc này đều là do Nhạ Nhạ tự biên tự diễn.”
“Anh… em không có… em …”
“Cô có…”
Bốp….
Trạch Đường Xuyên hai mắt đỏ ngầu quất thẳng cây gậy vào người khiến Trạch Đường Nghinh hét to tránh ra.
“Cô có biết chỉ lệch thêm vài cm nữa là cậu ấy đã không còn giữ mạng được nữa không.

Từ khi cậu ấy bị thương đến nay cô nấu được cho cậu ấy bữa cơm tạ lỗi nào chưa mà dám dở giọng mẹ ở đây.”

“Đường Xuyên… bình tĩnh.”
Trạch Đường Xuyên thở phập phù, mắt đầy tia máu.

Người chung quanh có thể nhận ra anh ta giận không nhẹ đâu.
“Hu hu… em ….emm…”
“Cô tưởng tôi không biết cô có ý gì sao? Cô không thích cậu ấy thì có thể không cần gặp, cô còn ở sau lưng tôi tiếp tay cho Kha Ân bỏ thuốc tôi.

Thuốc đó ở đâu có cần tôi nói cho cô biết không.”
“Anh… bọn họ nói là sẽ dùng ít nên em mới đưa.

Bọn họ nói anh có ý với cô ta nên… anh, em không cố ý mà.”
Trạch Đường Nghinh thấy mọi chuyện bại lộ thì không còn dám chối nữa, cô ta đành khai nhận tất cả.

Cô biết kế hoạch của bọn họ nhưng không biết chi tiết, không ngờ bọn họ lại có thể hành động lộ liễu ngu xuẩn như vậy.
Trạch Đường Vũ nghe con gái khai nhận thì cũng bó tay.

Hắn chỉ có một đứa con gái này nên có phần chiều chuộng quá mức, không ngờ lại có ngày gây ra việc này.

Hắn ta không mong nó học thành tài chỉ cần an phận gả cho nhà nào đó giúp được cho sự nghiệp của gia đình thì hắn đã hài lòng lắm rồi.

Giờ chỉ sợ…
Trạch lão gia tử ánh mắt nghiêm nghị nhìn đứa cháu gái của mình.

Thương thì có thương đó, nhưng đối với những kẻ cõng rắn cắn gà nhà như Trạch Đường Nghinh, ông cũng không chấp nhận được.
“Đường Xuyên, con dự định xử lý việc này như thế nào?”
“Thưa ông nội, con không muốn nhìn thấy cô ta cũng không muốn cô ta làm hại Nhạ Nhạ.

Con đề nghị đưa cô ta ra nước ngoài, vĩnh viễn không cho về nước.

Gia tộc không thể chấp nhận chuyện này.”
“KHÔNG ĐƯỢC.

ANH ĐƯỜNG XUYÊN KHÔNG ĐƯỢC.”
Ra nước ngoài chính là cô chỉ được chu cấp một khoản tiền rất ít hàng tháng để sinh sống, một tiểu thư vốn dĩ xài sang như cô sao có thể chịu được.

Hơn nữa mất đi gia thế chống lưng, bọn người kia sao còn có thể tôn trọng cô được.
Lão gia tử trầm ngâm một chốc thì gật đầu.

Đây cũng là cách tốt nhất rồi.
“Không, ba ba cứu con.

Con là đứa con duy nhất của người.

Ông nội, ông không thể đối với con như vậy được.”
Trạch Đường Nghinh nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng ở đây không ai có tâm trạng xót thương cô cả.

Cô ăn của Trạch gia, mặc của Trạch gia, cuối cùng lại ám hại người nhà.

Cô ta xứng với cái họ Trạch của cô hay sao.
“Hu huhu hu…”
Trạch Đường Nghinh nằm vật ra sàn bê bết khóc như mụ điên.

Bỗng nhiên, ả ta ngưng bặt tiếng khóc, phóng lên như điên về phía Hạ Chi Nhạ.
“Tại mày, thằng khốn nhà mày.

Từ khi mày đến…”
Chát… Chát….

Chát….
Người tát Trạch Đường Nghinh đến lệch mặt chính là Hoàng Vân.

Phận làm con dâu bà không dám vượt mặt cha chồng nên nhịn nãy giờ.

Nhưng bây giờ thì không nhịn được nữa rồi.
“Nãy giờ không ai đánh cô vì họ xem cô là phụ nữ nên không xuống tay.


Thế thì để tôi xử cô.

Cô cấu kết người ngoài hại con trai và con dâu tôi, còn muốn được cảm thông.

Có mà mơ đi.

Cô cũng lớn rồi đừng có càn quấy, tưởng mình là tiểu thư nên muốn gì được nấy sao.

Cô chọn đi ra nước ngoài hoặc là đi tù.”
Trạch Đường Nghinh bị mắng té tát vào mặt, khoé miệng rỉ máu do ba cái tát lúc nãy của Hoàng Vân.

Cô ta bưng mặt khóc nức nở.

Người hầu theo lệnh của lão gia tử đưa Trạch Đường Nghinh đi, còn thu dọn đồ đạc hộ cô ta.

Ngày mai cô ta sẽ không còn là Tam tiểu thư Trạch gia nữa.
Lão gia tử thở dài thườn thượt.

Hạ Chi Nhạ lập tức mon men lại gần như con mèo nhỏ, xoa xoa bóp vai cho ông.

Trạch Hùng lúc này mới thấy an ủi đôi chút.

Thôi được rồi, có được đứa cháu trai này cũng khiến ông được an ủi rồi.

Ai bảo cậu tri kỉ như thế chứ.
Sáng ngày hôm sau, sợ lão gia tử buồn, Hạ Chi Nhạ còn đặc biệt vào nhà bếp tự tay hầm một con gà ác cho ông.

Đây cũng là món ông rất thích a.
Trạch Đường Xuyên cũng không ở thư phòng mà ngồi ở nhà bếp nói chuyện với cậu.
“Tam thúc có vẻ không đau lòng quá.

Thật kì lạ.”
Thái độ hôm qua của Trạch Đường Vũ khiến Nhạ Nhạ cảm thấy hơi lạ.

Rõ ràng là con gái duy nhất sắp bị đưa ra nước ngoài nhưng ông ấy lại rất dửng dưng thậm chí không đau lòng gì cả.
Trạch Đường Xuyên mỉm cười.

Nhạ Nhạ ngày càng tinh tế.
“Em cũng nhận ra sao.

Nếu em có gì đó lấy lòng tôi, tôi sẽ kể cho em nghe.”
Hạ Chi Nhạ đỏ bừng lỗ tai.

Trạch Đường Xuyên tự bao giờ lại đùa giỡn thế này.

Bất quá cậu không có tò mò lắm đâu.
“Tôi không có gì cả.


Không cần anh nói đâu.”
Trạch Đường Xuyên thấy mình bị hố cũng không tỏ vẻ bất mãn hay gì cả.

Hắn chậm rãi nói nhỏ với cậu.
“Thật ra, Tam thúc có một đứa con riêng là con trai năm nay mười tám tuổi.

Chuyện này ông ấy giấu khá kĩ.

Anh cũng vô tình biết gần đây thôi.”
Hạ Chi Nhạ sốc đến mức miệng há to.
“Thật sao.

Nhìn ông ấy có vẻ…”
Có vẻ rất đứng đắn đạo mạo.

Tam thúc là nhà văn, theo nghiệp văn thơ nên từ bỏ chuyện thừa kế đã lâu.

Nhìn ông ta lúc nào cũng thơ thẩn thả hồn theo gió theo mây.

Mấy năm gần đây du lịch nước ngoài tìm cảm hứng liên tục.
Nhưng Trạch Đường Xuyên biết dã tâm ông ta không nhỏ.

Ông ta cố tình giấu đứa con riêng của mình thật kĩ, cho nó học nền giáo dục tốt nhất, thậm chí tìm các nhà kinh tế hàng đầu tới dạy dỗ.

Mục đích không cần nói cũng quá rõ ràng rồi.
Trạch Đường Xuyên còn đang nghi ngờ ông ta có phải là người đứng sau mấy vụ đâm lén gần đây hay không.
Cạch….
Một thố canh gà ác hầm tổ yến thơm ngon đặt trước mặt Trạch Đường Xuyên.
“Đây là quà hối lộ.

Anh ăn đi, tôi đem lên cho ông.”
Trạch Đường Xuyên nhìn thố gà ác ngon lành trước mắt.

Gà đã nhừ chứng tỏ hầm rất lâu, thế mà còn bảo là không có.

Quả là ngạo kiều mà..


Bình luận

Truyện đang đọc