MAY MẮN CỦA ANH HẠNH PHÚC CỦA EM


Phút giây gặp mặt nhau mừng mừng tủi tủi.

Bao nhiêu lời muốn nói cũng không thốt nên lời, chỉ có thể thông qua ánh mắt giãi bày tâm tư.

Mẹ Thẩm ngồi trên ghế sô pha nhìn ngắm chăm chú vào gương mặt con trai mình, tựa như chỉ cần dời mắt đi con sẽ biến mất vậy.
“Nhạ Nhạ, mấy năm qua sống tốt không con? Con ăn uống đầy đủ không? Có chuyện gì buồn không con?”
Hạ Chi Nhạ ngượng ngùng gật đầu.

Mấy năm qua cậu như được ngâm trong ổ phúc, có ăn có mặc, có công việc ổn định, có người mình yêu thương.

Quả thực không còn gì mỹ mãn hơn.

Có đôi lúc cuộc sống tốt đẹp này khiến cậu tưởng bản thân mình đang nằm mơ vậy.
“Mẹ xin lỗi.

Mẹ không tìm thấy con sớm hơn.

Để con của mẹ phải chịu khổ.

Mẹ xin lỗi tiểu Bảo của mẹ.”
“Con hiện tại hạnh phúc lắm.

Có Đường Xuyên, con không còn gì luyến tiếc nữa.”
Hạ Chi Nhạ quay sang nhìn Trạch Đường Xuyên bằng ánh mắt hạnh phúc thâm tình.

Bàn tay cả hai đan chặt vào nhau.
Người Thẩm gia cảm xúc đan xen vui buồn lẫn lộn.

Họ đã tìm được con của mình rồi.

Nhưng đứa trẻ ngày ấy đã nằm trong vòng tay người khác, được người khác săn sóc, bảo vệ.


Chỉ trách bọn họ đến quá chậm mà thôi.
“Bố mẹ biết.

Bố mẹ biết Nhạ Nhạ của bố mẹ rất hạnh phúc mà.

Bây giờ con có bố mẹ ở đây, nếu có ai bắt nạt cứ nói bố mẹ nhé con.

Thẩm gia luôn ở sau lưng con.”
Hạ Chi Nhạ mỉm cười nhìn bố mẹ, anh trai mình.

Tuy trong lòng còn có chút ngượng ngùng không quen, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm săn sóc của họ dành cho cậu.

Nhạ Nhạ thầm nghĩ, nếu năm đó mình không lạc mất Thẩm gia, chắc chắn bản thân sẽ trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Nhìn đáy mắt con trai út của mình long lanh hạnh phúc, bốn người Thẩm gia cũng an lòng.

Bây giờ là thời gian họ bù đắp cho Nhạ Nhạ.

Thằng bé đang hạnh phúc thì họ sẽ làm cho nó hạnh phúc hơn nữa.
“Ba Mẹ mang cho con nhiều quà lắm.

Nào, xem đi.”
Thẩm gia lấy ra một mớ quà cáp đem đến, từ quần áo trang sức đồ ăn bổ đều có đủ.

Không chỉ quà dành cho Nhạ Nhạ mà quà cho Trạch Đường Xuyên, ông nội Trạch và Hoàng Vân đều chuẩn bị đủ.

Chứng tỏ Thẩm gia rất coi trọng mối quan hệ thông gia này, cũng rất có lòng thành.

Bốn người định nhân cơ hội nào đó đến thăm Trạch lão gia tử và Hoàng Vân, hoàn thành lễ nghi chu toàn.
Dù sao trong thời gian họ không có ở đây, Trạch gia cũng chăm sóc bảo vệ Nhạ Nhạ rất tốt.

Bọn họ có không thích cũng không có lên tiếng chỉ trích hay nói không thích gì đó.
Bây giờ chỉ cần Nhạ Nhạ của họ sống tốt là được rồi, kết hôn với nam hay nữ có gì quan trọng đâu.
Trong khi mẹ Thẩm và Hạ Chi Nhạ đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn cho người nhà thì trong phòng khách, bốn người đàn ông đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Dù sao mối quan hệ giữa con rể và cha vợ cũng vi diệu vô cùng.
“Khụ… con vào bếp để phụ mẹ và em.”
Thẩm Hiểu Phong lúc này lại thích không khí hòa thuận trong bếp hơn nên tìm cách chui vào đó.

Hắn còn chưa nhìn em trai mình đủ đâu.
“Không cần, nhà bếp ở đây khá nhỏ.

Chui vào hai người là đủ rồi.

Thêm người thứ ba là chật chội ngay.”
“Con cũng có biết làm gì đâu, vào đó chỉ gây phiền cho mẹ và em con thôi.”
Thẩm Hiểu Phong bị hai người ngăn cản thì cũng hơi ngượng ngùng, không khí trong phòng khách lúc này cũng hoà hoãn xuống một chút.
“Chuyện của nhà họ Hạ bên mọi người đã điều tra được cái gì chưa?”
Thẩm Hiểu Hi trầm giọng đáp lời.

Trong giọng nói ẩn ẩn sự tức giận.
“Liễu Âm Âm năm xưa vốn dĩ mang thai chỉ mới bốn tháng đã bị sảy.

Vì sợ chồng mình ghét bỏ, bà ta lén về vùng quê mua chuộc bảo mẫu nhà ta năm đó và bệnh viện.

Bảo mẫu lời ra tiếng vào với Hiểu Phong nhằm để nó bế tiểu Bảo ra ngoài.


Liễu Âm Âm mới bế nó đi, bệnh viện làm giả thủ tục sinh nở.

Hạ Minh Phùng lúc đó đi công tác thường xuyên không về nên bà ta mới có thể dễ dàng qua mặt.

Sau khi ôm được Nhạ Nhạ đi liền về thành phố.

Bảo mẫu năm đó cũng giả ốm xin nghỉ.”
Nhắc đến chuyện này Thẩm Hiểu Phong càng thêm xấu hổ mà Trạch Đường Xuyên lại thêm giận dữ.

Liễu Âm Âm vì bao che cái thai giả, lại muốn giữ được trái tim chồng mình mà dám đem một đứa con giả về.

Đã cất công bế đi, phát hiện Nhạ Nhạ hơi chậm chạp về đầu óc lại tỏ ra ghét bỏ.
Cha Thẩm cũng tức giận không nguôi.

Nếu ghét bỏ Nhạ Nhạ thì tại sao không đem về trả cho bọn họ.

Bọn họ ngày ngày đêm đêm tìm kiếm, con cái bọn họ lại bị người nhà này ghét bỏ đối xử lạnh nhạt.
Nhà họ Hạ phải chịu xử tội.

Đó là ý nghĩ chung của bốn người đàn ông lúc này.
Nhà họ Hạ lúc này đang sống sung sướng trong tiền Nhạ Nhạ chu cấp.

Tuy không bằng lúc trước nhưng dù sao không cần đi làm vẫn có tiền, cuộc sống của bọn họ vẫn an nhàn sung túc như vậy.

Thậm chí Hạ Minh Phùng còn không cho Hạ Linh Lung tiền xài mà để cô ta tự ra ngoài kiếm tiền.
Đụng tới tiền bạc, nhà họ Hạ liền lộ ra bản mặt máu lạnh như vậy.
Hạ Minh Phùng và Liễu Âm Âm đang ở trong nhà thì bị một đám người mặc đồ đen xông vào ghì chặt lấy.
“Các người là ai… các người là ai… thả ta ra… có tin ta báo cảnh sát không hả?”
“Tôi là quản gia của nhà họ Thẩm.

Về chuyện lý do vì sao bắt các vị có lẽ nên hỏi Hạ phu nhân đây thì hơn.”
Liễu Âm Âm nghe đến là nhà họ Thẩm liền tái mét, hàm răng đánh cầm cập vào nhau.

Bà ta nhìn về phía sau quản gia.

Gương mặt kia cả đời bà ta sẽ không quên được, đó chính là bảo mẫu năm xưa của Thẩm gia mà bà ta mua chuộc.
Không thể nào.

Chuyện này bà làm rất kín kẽ.


Sao bọn người đó có thể biết được?
“Chuyện… chuyện này….”
“Tạm thời chúng tôi sẽ đưa các vị về Thẩm gia trước.

Mong các vị hợp tác.

Dù sao hai người cũng đã nuôi dưỡng Tam thiếu gia nhà họ Thẩm chúng tôi bao năm nay.

Xin đừng để chúng tôi nặng tay.”
Hạ Minh Phùng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Liễu Âm Âm thì hai chân xụi lơ, mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn họ có lẽ không biết lần này đi Thẩm gia và Trạch gia tuyệt đối sẽ không cho bọn họ sống yên ổn.
Đã đến lúc Hạ gia phải trả giá cho tội nghiệt bọn họ gây ra rồi.
Trong lúc Hạ gia sống trong lo lắng sợ hãi thì ở căn hộ nhỏ của hai vợ chồng Trạch Đường Xuyên Hạ Chi Nhạ lại vô cùng vui vẻ rộn ràng.
Mẹ Thẩm liên tục gắp đồ ăn vào chén của Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên, tựa như muốn gắp bù mấy mươi năm mà bà không thể chăm sóc cho con mình được.
“Mẹ, mẹ ăn đi.

Đừng gắp cho con nữa.”
Lúc này trong chén cậu lại xuất hiện một con tôm đã được lột vỏ.

Lần nào ăn cơm cũng vậy, Trạch Đường Xuyên luôn là người lột vỏ các loại tôm cua cho cậu.
Ba người đàn ông Thẩm gia thấy được cảnh này trong mắt liền gật đầu hài lòng.

Dù trước ki xuất thân Nhạ Nhạ nhà bọn họ không tốt nhưng con rể vẫn không chê, đối xử tốt với con mình như vậy.

Mối hôn sự này vẫn là kết đúng rồi a.
Bàn cơm nhiều món ăn ngon, không khí rộn ràng vui vẻ ấm áp.

Hạ Chi Nhạ lúc này như sống trong hũ mật.

Tháng ngày tiếp theo của cậu sẽ mãi mãi tươi đẹp như thế..


Bình luận

Truyện đang đọc