MÊ MẨN

Tuyết rơi suốt đêm. Trời đất mọi vật đều đổi màu, nhuộm một màu trắng thuần, tuyết vẫn vần vũ như lông ngỗng.

Quý Hi vén một bên rèn ra, đứng trước cửa sổ sát đất, nàng thường xuyên sẽ nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó rồi thất thần một lúc.

Gió của ngày hôm nay nhỏ hơn nhiều so với ngày hôm qua, ít dữ dội hơn, lãng mạn nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có hơi hướng mộng ảo của những câu chuyện cổ tích.

Quý Hi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ dùng một câu chuyện cổ tích để miêu tả bầu trời đầy tuyết. Nàng quay đầu lại nhìn về phía trên giường, Kiều Chi Du vẫn còn đang ngủ, lông mày giãn ra, không kìm lòng được Quý Hi liền nở một nụ cười.

Sau mười ngày, Kiều Chi Du cuối cùng cũng được trở về nhà cũng có được một giấc ngủ yên bình. Khi ngủ cô thường có thói quen ôm lấy Quý Hi, cánh tay sờ soạng phía bên cạnh một lúc thấy trống không lúc này mới khẽ mở mắt ra.

Trời đã sáng.

Ở bên cửa sổ, cô thoáng nhìn thấy sườn mặt của Quý Hi, mái tóc dài buông xõa của Quý Hi, bên ngoài áo ngủ là áo dệt kim len hở cổ, ống tay áo hơi xắn lên, nàng ngồi trước giá vẽ hết sức chuyên chú vẽ gì đó.

Kiều Chi Du đang nằm trên giường, lười biếng lặng lẽ nhìn vào sườn mặt của Quý Hi.

Quý Hi chuyên chú vẽ tranh, dường như không phát hiện ra.

Cho đến khi Kiều Chi Du lên tiếng: "Dậy sớm như vậy?"

Quý Hi mới quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Chi Du mỉm cười: "Không ngủ thêm một lát nữa?"

Kiều Chi Du nhìn thời gian, cô đã ngủ được mười hai tiếng, nếu còn tiếp tục ngủ nữa sẽ cảm thấy chóng mặt. Cô nhấc chăn lên, xuống giường, đi đến bên cạnh Quý Hi.

Quý Hi đang vẽ tranh bằng màu nước, là một bức tranh về tuyết. Không hoàn toàn hiện thực, mang phong cách cổ tích.

"Hôn nay tâm trạng cô giáo Quý tốt như vậy, sáng sớm đã vẽ tranh." Sự chú ý của Kiều Chi Du đều rơi cả vào bức tranh, nhìn những chi tiết tinh tế được miêu tả qua nét bút của Quý Hi.

Khi có thời gian rảnh Quý Hi sẽ vẽ tranh, nội dung của bức tranh sẽ tùy ý, nhưng nàng chưa từng vẽ tuyết hay mùa đông. Đó là một kiểu trốn tránh, không dám đối mặt.

"Muốn thử không?" Quý Hi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Chi Du.

"Được." Kiều Chi Du không khách sáo, trực tiếp ngồi lên đùi Quý Hi, sau đó cầm lấy cây bút lông trong tay Quý Hi: "Vẽ như thế nào?"

Vòng tay Quý Hi vừa thơm vừa ấm áp, tay trái vòng qua ôm eo Kiều Chi Du, vùi mặt vào cổ Kiều Chi Du, dạy Kiều Chi Du cách cầm bút: "Như vậy."

"Như vậy?" Kiều Chi Du hơi nghiêng đầu, áp mặt vào má Quý Hi.

"Ừm." Quý Hi mỉm cười. Tay trái của nàng nắm lấy tay trái của Kiều Chi Du, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt lấy, còn bàn tay phải nhẹ nhàng nắm lấy tay phải đang cầm cọ vẽ của Kiều Chi Du, khá kiên nhẫn, có chút lơ đễnh bắt đầu chỉ dạy.

Vẽ vài nét, Kiều Chi Du quay đầu lại, nói với Quý Hi: "Tranh bị hỏng thì đừng trách chị."

Kiều tổng vừa mới tỉnh dậy không hề có chút khí chất nữ vương nào, có chút mơ mơ màng màng. Quý Hi nhịn không được mà hôn lên khóe môi Kiều Chi Du: "Chúc mừng năm mới."

Hàng năm vào ngày đầu tiên của năm mới nói câu "chúc mừng năm mới" đã trở thành một hình thức, nhưng năm nay khi nói ra câu này, Quý Hi thực sự có thể cảm nhận được một sự khởi đầu mới.

Kiều Chi Du nhìn Quý Hi chăm chú, sau đó cũng lên tiếng đáp lại: "Chúc mừng sinh nhật, Quý đáng yêu."

Hôm nay là sinh nhật của mình, Quý Hi nhớ lại bản thân đã từng muốn quên đi ngày này, nhưng lại nhớ vô cùng rõ, ngày 1 tháng 1.

Cho dù nhớ rõ, nhưng Quý Hi cũng sẽ không cố ý tổ chức, cũng không phải chưa từng một lần nghĩ tới, nếu như không đến thế giới này, liệu nàng có may mắn hơn không?

"Em muốn trải qua như thế nào?" Kiều Chi Du lại hỏi.

"Không cần." Quý Hi vô thức trả lời.

"Cần." Kiều Chi Du cũng đã đoán được Quý Hi sẽ trả lời như thế này: "Chị và tiểu Kiều tổng sẽ luôn ở bên em."

Quý Hi cũng không tiếp tục kiên trì nữa, mọi chuyện đều nghe theo Kiều Chi Du, vì nàng biết hiện tại đã không giống với trước kia.

Tiếp tục tô tô vẽ vẽ lên bức tranh, Kiều Chi Du cũng không im lặng được bao lâu: "Hỏi em một vấn đề."

Quý Hi hơi dừng lại: "Cái gì?"

Kiều Chi Du nghiêng người qua, trầm mặc nhìn Quý Hi một lát, mới hỏi: "Em đã bao giờ nghĩ đến việc gả cho chị chưa?"

Nhịp tim của Quý Hi liền lỡ nhịp.

Kiều Chi Du: "Có hay không? Chị muốn biết."

"Có." Tim Quý Hi nhảy lên, thành thật thừa nhận, nàng tin Kiều Chi Du cũng giống như mình đã từng nghĩ đến chuyện này.

Kiều Chi Du mỉm cười hài lòng, cô chắc chắn, nhưng cô vẫn muốn nghe Quý Hi tự nói với mình.

*

Sinh nhật lần thứ hai mươi lăm là sinh nhật mà Quý Hi cảm giác được có ý nghĩa nhất từ trước đến nay. Kiều Chi Du hiểu nàng, không gọi nhiều người, không làm cho nó đặc biệt náo nhiệt, chính là ở cùng người mình thích, làm một buổi tiệc chúc mừng đơn giản mà ấm áp.

Chiếc bánh sinh nhật do Kiều Chi Du và Kiều Thanh cùng nhau làm. Trên đó có một vài chú mèo xinh xắn là do chính Kiều Thanh vẽ. Ở phía dưới, một dòng chữ nhỏ được viết bằng nước sốt sô cô la: Chúc cô giáo mỗi ngày đều vui vẻ.



Kiều Chi Du đặt lên đó một ngọn nến: "Ước nguyện trước đi."

"Ừm." Đúng là không thể tin được, đây chính là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên trong đời nàng, nên ngay cả đến chuyện ước một điều ước cũng là việc mới lạ.

Mong muốn của Quý Hi rất đơn giản, nàng muốn tiếp tục như vậy với Kiều Chi Du, hy vọng bản thân mình có thể sớm cầu hôn Kiều Chi Du. Hiện tại đối với việc cầu hôn Kiều Chi Du vẫn khiến Quý Hi có chút lo lắng.

Thổi nến.

"Cô giáo, sinh nhật vui vẻ." Kiều Thanh cầm một hộp quà lớn đặt nó vào trong tay Quý Hi, bên trong đều là những món ăn vặt mà cô nhóc thích nhất. Khi một đứa trẻ nguyện ý đem đồ ăn vặt mà chúng yêu thích nhất tặng cho bạn, tương đương với việc chúng vô cùng thích bạn.

"Cảm ơn bé cưng."

"Dì ơi, dì tặng quà gì cho cô giáo vậy?" Kiều Thanh thấy Kiều Chi Du không có mang quà ra.

"Cả người đều đã là của em, em có muốn tặng quà sinh nhật không?" Kiều Chi Du hỏi Quý Hy.

Quý Hi chỉ cười không lên tiếng, biết Kiều Chi Du đang giả vờ, nàng cũng đã sớm nhìn ra từ lâu, Quý Hi không tin Kiều Chi Du không chuẩn bị gì.

Cho đến tận chiều tối, tuyết vẫn rơi, cũng không có dấu hiệu dừng lại. Sau khi dỗ Kiều Thanh đi ngủ, Quý Hi và Kiều Chi Du mới có thời gian ở cùng nhau.

Mới vừa bước vào phòng, Kiều Chi Du đứng sau lưng Quý Hi, đưa tay ra che mắt Quý Hi, động tác có chút vụng về: "Nhắm mắt lại, không được mở ra."

"Để làm gì vậy?" Quý Hi có thể đoán ra Kiều Chi Du muốn tạo cho mình một bất ngờ, nhưng Quý Hi vẫn có chút chờ mong.

Kiều Chi dẫn Quý Hi bước đến ghế sofa, đỡ nàng ngồi vững trên ghế sofa, nói nhỏ bên tai: "Không được nhìn trộm."

Tim Quý Hi lại đập thình thịch, chợt nhớ đến những lời Kiều Chi Du hỏi mình lúc sáng.

Quý Hi thẳng người ngồi trên ghế, trong lòng cảm thấy bất an không thể giải thích được. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Chi Du từ gần đến xa rồi lại từ xa đến gần. Một lúc sau, chiếc ghế sofa bên cạnh nàng hơi chìm xuống, Quý Hi cảm nhận được hơi thở cùng mùi thơm cơ thể của Kiều Chi Du.

Âm thanh 'sột soạt' mờ ám vang lên, trên cổ lành lạnh, vòng cổ? Quý Hi vẫn phối hợp với Kiều Chi Du nhắm mắt lại: "Được chứ?"

"Ừm."

Quý Hi ngay lập tức mở mắt rồi cúi đầu nhìn xuống, đúng là một sợi dây chuyền, nhưng mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn kim cương, mà trên tay Kiều Chi Du còn cầm một cái khác.

Hai chiếc nhẫn kim cương này là một cặp, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Kiều Chi Du đã thiết kế thành một chiếc vòng cổ cho Quý Hi: "Quà sinh nhật, em thích không?"

"Thích." Quý Hi lại cúi đầu nhìn, nhẫn kim cương luôn mang một ý nghĩa đặc biệt.

Kiều Chi Du cũng nhìn vào chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, nói với Quý Hi: "Chị biết em nhất định vẫn chưa chuẩn bị tốt. Hôm nay chị muốn nói với em, chị đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào đều có thể."

Kiều Chi Du đứng trên góc độ của Quý Hi mà cảm nhận, Quý Hi mới ra trường, sự nghiệp cũng chưa đủ ổn định, thậm chí nếu Quý Hi nghĩ đến chuyện kết hôn thì mọi chuyện đã không như bây giờ.

Tại sao đối phương luôn hiểu rõ bản thân mình nhiều như vậy. Quý Hi nghiêng người ôm Kiều Chi Du, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, vùi mặt vào tóc Kiều Chi Du, ngửi mùi thơm ngào ngạt rồi tham luyến ôm lấy.

Một chiếc nhẫn, một chiếc vòng cổ, Quý Hi có thể hiểu được tâm ý của Kiều Chi Du. Hai người họ ở cùng trong một văn phòng, không thể đồng thời đeo trên tay một cặp nhẫn như vậy được, Kiều Chi Du làm như thế chính là vì bảo vệ cho Quý Hi, một khi chuyện tình cảm nơi công sở bị lộ ra ngoài, hiển nhiên cũng sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Kiều Chi Du xoa tóc Quý Hi, đưa chiếc nhẫn kim cương qua, chủ động nhắc nhở nói: "Còn không mau giúp chị đeo vào."

"Ừm." Quý Hi cười ngây ngốc, cũng có chút sửng sốt, nàng nắm lấy tay Kiều Chi Du, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út thon dài trắng trẻo của đối phương.

Quý Hi đang nghĩ, nàng nợ nhiều hơn một lời cầu hôn.

Một hành động đơn giản nhưng sâu sắc, khi đặt nhẫn cũng đã khép chặt trái tim. Thừa dịp Quý Hi đang giúp mình đeo nhẫn, Kiều Chi Du đã lén hôn lên trán Quý Hi, cam tâm tình nguyện cả đời này đều bị nàng đeo bám.

"Chị cũng không biết sinh nhật mình vào ngày nào, về sau cũng sẽ vào ngày hôm nay, hai chúng ta cùng nhau tổ chức."

"Em cũng chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho chị."

Kiều Chi Du lại một lần nữa ôm lấy Quý Hi, cọ vào trán nàng, thì thầm nói: "Em chính là món quà tuyệt vời nhất."

Không gì có thể so sánh được khi có người bầu bạn, Quý Hi cũng nghĩ vậy, nàng hôn lên môi Kiều Chi Du: "Chúc mừng sinh nhật."

"Ừ." Kiều Chi Du mím môi rồi lại hôm thêm mấy lần nữa, hứng thú trêu Quý Hi: "Về sau không còn ai dám theo đuổi chị nữa, em có thể yên tâm."

"Em lo lắng chuyện này khi nào?"

"Lúc trước chị chỉ nói thêm vài câu với Tiêu Triệt" Kiều Chi Du nhắc lại chuyện cũ, nhỡ rõ rành mạch: "Lúc đó dáng vẻ của em thành cái gì? Em đã quên rồi à?"

"Em..." Quý Hi đuối lý, lúc đó quả thật có chút nôn nóng, sợ rằng Kiều Chi Du là của người khác, khi nghe thấy mọi người trong công ty nói Kiều Chi Du và Tiêu Triệt qua lại với nhau trong lòng vô cùng khó chịu.

Kiều Chi Du cười không ngừng, khi nhớ lại liền cảm thấy buồn cười.

Quý Hi nhăn mặt nhíu mày: "Buồn cười như vậy?"

Kiều Chi Du cọ mũi mình vào mũi Quý Hi, nở một nụ cười quyến rũ: "Ừ."

Trái tim Quý Hi đang rối tung lên, làm sao còn tâm tư để nói chuyện phiếm, nàng cũng không thèm nhắc lại, ôm eo Kiều Chi Du, hôn lên chóp mũi của Kiều Chi Du, sau đó dần men xuống đôi môi của ai kia. Khi môi của Kiều Chi Du hơi hé mở, đầu lưỡi Quý Hi liền len vào không ngừng tham lam mút lấy.



Lâu lắm rồi chạm vào đối phương, chỉ hôn thôi, cũng đã gợi lên cảm giác.

Đêm nay Kiều Chi Du cũng không có ý buông tha cho Quý Hi, cô cắn nhẹ môi dưới của Quý Hi, sau đó lại phủ môi lên. Kiều Chi Du liền ôm lấy mặt Quý Hi, từng cái hôn vụn vặt rơi xuống.

"Uống chút rượu?" Kiều Chi Du nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Quý Hi lập tức hiểu ra. Trước khi đi ngủ, Kiều Chi Du thường có thói quen uống một chút rượu vang, mỗi lần hai người làm cũng sẽ thích uống một chút rượu, uống một chút gợi lên tình thú.

Sau khi ở với Kiều Chi Du, Quý Hi quả thực đã hiểu rõ cái gì gọi là tình thú.

Bàn tay Kiều Chi Du đặt lên mông Quý Hi, xoa nhẹ một cái sau đó mới đứng lên đi lấy rượu. Chọn một chai rượu vang, sau đó chỉ cầm theo một ly rượu.

Quay trở lại ghế sofa, Kiều Chi Du nhìn Quý Hy đang dựa vào ghế sofa ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ tuyết, cô nghĩ Quý Hi đang nhớ đến những chuyện không vui.

Kiều Chi Du đặt chai rượu cùng chiếc ly đế dài, ngồi xuống ghế sofa, cũng không lên tiếng, từ phía sau lưng ôm lấy Quý Hi, ôm chặt Quý Hi một cách ấm áp.

Quý Hi quay đầu lại.

Kiều Chi Du tựa cằm lên vai Quý Hi: "Hôm nay em có vui không?"

"Hạnh phúc." Lần đầu tiên cảm thấy sinh nhật lại vui vẻ đến như vậy, Quý Hi liền ngả người trong vòng tay của Kiều Chi Du, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Lại đang nhớ đến chuyện trước kia?" Kiều Chi Du siết chặt tay Quý Hi: "Ngốc, không cần nghĩ tới những chuyện không vui đó."

Con người phải mong sống tốt, cứ mãi cố chấp với quá khứ sẽ chỉ làm tăng thêm gông cùm.

Quý Hi quay lại ôm Kiều Chi Du: "Trước kia em thật sự rất sợ lạnh cũng ghét những ngày có tuyết, mỗi lần tuyết rơi, em sẽ lại nghĩ đến những chuyện lúc nhỏ. Em luôn nghĩ, vì sao những chuyện này đều xảy ra với mình? Cũng vì chuyện này, mà em so với những người khác lại càng phải cố gắng hơn, em cũng phát hiện như vậy không tốt, giống như tự nhốt mình trong một cái vòng luẩn quẩn không thể thoát ra được."

Kiều Chi Du có thể hiểu được tâm trạng của Quý Hi, thậm chí còn cảm thấy đồng cảm. Khi thấy Quý Hi có thể bình tĩnh nói ra những lời này, cô tin Quý Hi đã hiểu ra.

"Bây giờ em vẫn còn nghĩ như vậy?" Kiều Chi Du vuốt tóc Quý Hi.

"Bây giờ em nghĩ rằng nỗ lực không phải vì quá khứ, mà là vì tương lai." Quý Hi nhìn vào khuôn mặt của Kiều Chi Du, mỉm cười với cô, giống như Kiều Chi Du đã nói, không phải lúc nào cũng nghĩ về quá khứ.

Có một sự khác biệt cơ bản giữa một nụ cười nhẹ nhõm và một nụ cười ảm đạm. Sự thay đổi của Quý Hi, Kiều Chi Du thấy rõ hơn một chút: "Cô giáo Quý, xin chào, chị thật có mắt nhìn‌."

Nếu không phải sự dịu dàng và kiên nhẫn của Kiều Chi Du, có lẽ nàng vẫn là Quý Hi ban đầu. Quý Hi suy nghĩ một lúc: "Cảm ơn."

Kiều Chi Du cười nàng ngốc: "Cảm ơn chị vì cái gì?"

"Luôn kiên nhẫn với em như vậy," Quý Hi nói.

"Bởi vì chị yêu em." Kiều Chi Du đơn giản mà chân thành.

Quý Hi xúc động, một tay chạm lên khuôn mặt của Kiều Chi Du, quyến luyến vuốt ve: "Em cảm thấy mắt của mình mới đúng là rất tốt."

"Ừ." Sau khi nghe lời khen của Quý Hi, Kiều Chi Du chỉ đơn giản hỏi: "Vậy thì em có thể nói cụ thể hơn, thị lực của em tốt ở đâu? Ít nhất cũng phải nói mười cái, nếu không nói rõ đêm nay không được ngủ ở trên giường."

Bầu không khí đột nhiên thay đổi làm Quý Hi phải ngẩn người ra một lát, nàng nở nụ cười: "Vậy thì em sẽ ngủ ở phòng của tiểu Kiều tổng."

"Được, em đi đi, dù sao mỗi ngày con bé đều muốn ngủ cùng em." Nói đến đây, Kiều Chi Du có ý kiến, bởi vì Quý Hi đã quen, bây giờ Kiều Thanh càng ngày càng dính nàng. Cô nhéo eo của Quý Hi không nhẹ cũng không nặng, quay lại chủ đề: "Chị tốt như vậy, em tìm mười ưu điểm rất khó sao?"

Có người nào tự khen chính mình như vậy không? Quý Hi cũng hùa theo Kiều Chi Du: "Để em nghĩ xem."

"Còn phải nghĩ xem."

"Dịu dàng, quan tâm." Quý Hi nói.

"Ừm."

"Xinh đẹp."

"Tiếp tục."

"Năng lực làm việc mạnh mẽ."

......

Quý Hi đếm từng cái một, quả thật là quá dễ dàng, Kiều Chi Du có quá nhiều ưu điểm, mà trong mắt nàng, ngay cả sở thích xấu xa của Kiều Chi Du cũng là ưu điểm.

Đến cái thứ chính, Kiều Chi Du: "Vẫn còn một cái nữa."

"Gợi cảm." Ban đầu Quý Hi muốn nói không phải cái này, nhưng khi Kiều Chi Du chạm vào cơ thể, cố tình chu môi về phía nàng, cô đã thốt lên.

Kiều Chi Du liền vén áo của Quý Hi lên, hôn lên môi Quý Hi, thanh âm lại càng nhẹ hơn: "Gợi cảm ở chỗ nào?"

"Nơi nào cũng gợi cảm." Sau khi hôn xuống, Quý Hi thấp giọng cảm thán, vì vậy mỗi lần nàng muốn hôn lên miệng của Kiều Chi Du, từng li từng tí, lại càng đặc biệt thích dáng vẻ của Kiều Chi Du, hai má ửng đỏ, cổ họng hơi chuyển động.

"Tối qua chị đã tha cho em." Kiều Chi Du cười, cắn vào vành tai Quý Hy: "Đêm nay nhất định không tha cho em."

Bình luận

Truyện đang đọc