MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người tiếp tục hôn nhau, hôn đến tận trên giường, Lưu Triệt nhìn Bách Du mặt mày đỏ ửng nằm dưới thân. Đầu óc cũng có chút tỉnh táo hơn, anh dùng tay vuốt ve chỗ đó của cậu, rất vụng về, rất cẩn thận. Không ngừng đặt những nụ hôn lên người cậu, Bách Du ở trong tay anh tiết ra.


Đây là lần thân mật nhất của họ trong thời gian qua, cả hai cũng không ngờ giữa họ lại có một bước tiến lớn trong hôm nay, ngay tại đây ngay lúc này trong nhà của bố mẹ Lưu Triệt. Xúc động qua đi hai người đều tỉnh táo thêm đôi chút, Lưu Triệt hôn lên mái tóc đen của Bách Du, dịu dàng nhìn cậu.


Ngay lúc này anh rất muốn làm tới bước cuối cùng, tuy nhiên trong suy nghĩ của anh gần hết cuộc đời tính cho đến hiện tại. Việc động phòng chỉ có thể làm khi hai người đã thành thân vậy nên Lưu Triệt nín nhịn nằm xuống. Việc làm hôm nay đối với anh đã là quá sức tưởng tượng rồi, tuy rằng đối với quan hệ nam nam không quá mức quy củ như với nam nữ. Nhưng vẫn rất ít việc phát sinh quan hệ trước hôn nhân, Lưu Triệt phải đắn đo lắm mới nhịn lại được.


Bách Du thì đang chìm đắm trong khoái cảm và hạnh phúc đột nhiên lại thấy Lưu Triệt nằm xuống ôm lấy mình sau đó không nhúc nhích nữa. Ể ể ể, lúc này không phải là nên thế này thế kia sao? Sau đó bắt đầu suy nghĩ không lẽ ban nãy là Lưu Triệt rất cố gắng nhưng vẫn không thể làm công sao.


Bách Du có chút buồn phiền, dù sao việc này cũng không dễ dàng, không phải cậu cũng thử nhưng chưa thành công đó sao. Đang suy nghĩ bỗng nhiên cảm giác kì lạ ở phía sau khiến cho Bách Du giật mình. Cậu có thể cảm nhận được vật nóng hổi ở sau lưng mình a. Ra là Lưu Triệt cũng có cảm xúc, muốn làm chuyện đó với mình chỉ là tạm thời chưa vượt qua được chướng ngại thôi.


Hai người cùng khó khăn suy nghĩ hai vấn đề hoàn toàn không ăn khớp với nhau. Một người thì nhẫn đến đau, một người thì cắn răng thầm quyết tâm. Khi Lưu Triệt đăng nhăn hết mặt mũi thì chợt giật mình một cái, sau đó nhìn xuống bàn tay thon dài đang chạm vào giữa hai chân mình. Bách Du xoay người lại đối diện với anh, một tay kéo quần của anh xuống thấp hơn. Khi tính khí của Lưu Triệt hoàn toàn lộ ra ngoài, liền dùng cả hai tay giúp anh. Kĩ thuật của Bách Du tất nhiên là tốt hơn Lưu Triệt nhiều, anh được cậu hầu hạ tới thoải mái.


Không biết qua bao lâu, khi tay Bách Du đã mỏi Lưu Triệt mới chịu tiết ra. Lần đầu tiên được người khác an ủi, cũng không làm Lưu Triệt rơi xuống thế hạ phong, hành được đến tay Bách Du mỏi nhừ. Bách Du hôn lên môi Lưu Triệt nói : " Chuyện này không phải cố gắng quá, nếu thực sự không được thì để em cố gắng cũng được"


Lưu Triệt nghe câu nói không đầu không đuôi của Bách Du mà không hiểu ra sao. Nhưng nó cho anh một dự cảm không tốt lắm : " Cố gắng gì? "


Bách Du lại cho rằng Lưu Triệt xấu hổ nên nói : " Em hiểu mà, em cũng đã cố gắng trở thành 1 anh không cần cố gắng quá đâu"


Lưu Triệt ngẩn rồi bắt đầu cẩn thận suy ngẫm lời cậu nói, sau đó thấy một cơn giận xộc lên. Em ấy đang nghĩ chuyện gì vậy? Em ấy đang nghĩ mình không thể làm sao? Thực ra chuyện này cũng không khó nghĩ lắm, suy nghĩ một chút về sở thích của nguyên chủ. Cùng với chuyện nguyên chủ từng thử làm 1 rồi bị đau jj là biết chuyện cố gắng mà Bách Du nói là gì.


Lưu Triệt bị đặt vào tính huống giở khóc giở cười, bản thân suy nghĩ tới lui vì nghĩ cho Bách Du cuối cùng lại bị xem là "không được " cần cố gắng. Biết là thế giới này đã rất thoải mái trong truyện này ngay cả với nữ nhân hai chữ trinh tiết cũng không hẳn là còn quan trọng tới vậy nữa chứ đừng nói đến bọn họ. Có điều Lưu Triệt không ngờ vì suy nghĩ cẩn thận lại bị hiểu lầm là " không được"


Là một thằng đàn ông bị nghĩ là " không được" nhất là bị người mình yêu nghĩ là " không được" thì còn gì đáng tức giận hơn nữa. Lưu Triệt càng nghĩ càng thấy oan ức, cuối cùng ngồi dậy trèo lên người Bách Du. Nhanh như chớp luôn tay vào cái áo sơ mi rộng rãi lỏng lẻo trên người cậu. Kéo cái áo lên cao, để lộ ra hai điểm đỏ trước ngực sau đó cúi xuống liếm nhẹ một cái.


Bách Du bị tập kích bất ngờ kêu lên một tiếng, tiếng kêu này tương đối lớn vì cậu bị giật mình không kịp nén lại. Nhớ ra bản thân đang ở đâu, Bách Du vội vàng bịt miệng mình lại. Lưu Triệt cười, sau đó dùng một tay đặt lên bàn tay đang tự giữ lấy miệng của cậu nói : " Ngoan lắm, đúng là phải làm như vậy "


Sau đó liền cúi xuống bắt đầu làm việc
( cua bò ngang - ảnh minh họa)




Các người đừng tìm dưa đã bỏ trốn rồi

Bình luận

Truyện đang đọc