MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Lưu Triệt là một người thông minh, năng lực học tập cao chỉ tiếc là kiếp trước lại bị chính gia đình của mình dằn vặt, không thể bộc lộ được tài hoa. Y cũng là một người rất chăm chỉ, vì cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống của một con người. Từ lúc tiếp nhận công việc Lưu Triệt luôn cố gắng ngày đêm để có thể thích nghi với lượng của công ty.


Lại nói quá tiến bộ cũng dẫn đến nhiều thứ khá rắc rối, việc kinh doanh có vẻ nhiều cạm bẫy hơn trước đây. May mắn đội ngũ nhân viên của công ty đều là những người năng lực không tệ nên Lưu Triệt đang còn bỡ ngỡ không gặp phải khó khăn quá lớn.


Tính ra thì Lưu Triệt phi thường hài lòng với thân phận mới của mình, việc lớn hơn tuổi cũ không đáng nói dù sao nguyên chủ trông rất trẻ trung hoàn toàn không nhìn ra được là đã gần 30 tuổi. Gia thế tốt, ngoại hình tốt, có bằng hữu tốt, chỉ có một điều làm Lưu Triệt đau đầu. Như là hiện tại, sau khi xong việc ở công ty Lưu Triệt trở về khu chung cư nơi mình ở. Dưới sảnh đã có mấy bà thím đi chợ về lại không về nhà mà tụ tập buôn chuyện gì đó.


Sau khi thấy cậu đi qua, liền xúm lại chỉ chỏ thính lực tốt cũng quá cũng không tốt. Lưu Triệt có thể nghe được mấy bà di kia bàn tán về mình nói cậu có vấn đề rồi tiếc cho gương mặt đẹp trai. Có người còn dặn con mình không được chơi với cậu kẻo lây bệnh, cố ý nói to : " Sao chỗ chúng ta lại có lẫn một kẻ bán nam bán nữ như vậy chứ"


Nói đặc biệt lớn, khỏi nghĩ cũng biết là cố ý nói cho Lưu Triệt nghe thấy, sau khi người phụ nữ kia nói xong vài người đứng cùng liền kéo áo bà ta. Mụ ta vểnh mặt lên nói : " Tôi nói còn không đúng sao? Không đuổi đi sớm muộn gì cũng lây bệnh đến chúng ta"


Lưu Triệt nhướng mày, nhìn qua chỗ mấy người phụ nữ đang đứng mỉm cười vô cùng phong độ nhìn bọn họ. Mấy bà cô liền bị mỹ sắc đánh cho choáng váng, ai bảo cơ thể này đẹp trai như vậy làm chi. Khi liếc qua người vừa nói khó nghe ánh mắt hơi híp lại, bà ta quả nhiên là con cọp giấy nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lưu Triệt trái tim đều bị thồn lên cổ họng. Miệng lập tức như con trai, đóng kín lại không cần ai nhắc cũng không mở miệng nữa.


Lưu Triệt hừ lạnh đi vào trong thang máy, hiện đại hay không cũng thế người nào không đứng đắn thì vẫn không đứng đắn thôi. Học hành nhiều cũng chẳng làm cái thứ người ấy bớt vô duyên lại được. Đặc biệt là ỷ mình lớn tuổi mà mạnh miệng, lần trước nói Triệu Huyền là nửa nam nửa nữ suýt chút là răng môi lẫn lộn mà vẫn không chừa.


Lưu Triệt không hiểu nổi, chỗ này không phải là tương lai sao? Cái gì cũng hiện đại sao nhân cách con người lại hao mòn đi thế. Chỗ của cậu lạc hậu hơn mà từ lâu rồi đã chấp nhận chuyện quan hệ đồng tính rồi. Tuy chủ yếu là cưới nam tức phụ, nhưng mấy cặp nữ nữ thì cũng có chỉ là kín tiếng hơn. Dù sao lúc đó địa vị của phụ nữ cũng rất thấp, làm cái gì cũng gặp khó khăn.


Sau khi thang máy đóng cửa, người phụ nữ chanh chua ban nãy lại mở miệng : " Vừa rồi thằng nhóc đó trừng tôi đấy mấy bà có thấy không? Đúng là không được dạy dỗ tử tế, tôi mà là cha mẹ nó tôi đã bóp mũi từ khi mới sinh cho rồi"


Lần này bà ta nói xong mọi người đều cười, tất cả đều thấy bộ dạng sợ hãi ban nãy của bà ta. Người ta vừa đi thì gan lớn lại rồi? Cũng phải công nhận người phụ nữ này suy nghĩ đơn giản, lần trước cãi nhau tay đôi với cô gái trông giống con trai. Cãi tới cãi lui cãi không lại người lại định giơ tay tát người ta, ai dè người ta sức lực lớn bắt được cánh tay, suýt chút nữa là bóp gãy luôn cổ tay. Sợ sệt được mấy hôm gan lại lớn lại, can đảm này không phải ai cũng có được đâu a.


Thực ra những người ở đây đều là những người nhiều chuyện, bình thường đều thích xem người khác có cái này cái kia không để nói giải khuây. Nhưng thực sự muốn xen vào việc của người khác lại không có mấy người. Ở thành phố lớn như vậy lòng người rất lạnh nhạt, hàng xóm cạnh nhau có khi còn không biết tên nhau cũng là chuyện thường tình. Không ai nguyện ý thực sự lắm điều xen miệng vào việc của người khác làm gì.


Từ ngày Lưu Triệt phát hiện nguyên chủ thiếu điều come out với cả thế giới, những người xung quanh y đều biết y là gay. Lưu Triệt đã triệt để chết lặng, không phải không muốn giải thích chỉ là không có ai nguyện ý tin tưởng a.


Lưu Triệt đau đớn phát hiện ra nhân sinh gặp khó khăn không phải vì không thể hòa nhập với thế giới này. Mà là vì cả thế giới đều nghĩ mình là gay....rồi còn nằm dưới nữa. Người lạ không nguyện ý tin tưởng y không gay. Người quen thì không nguyện ý tin tưởng y không nằm dưới, tự nhỏ một giọt lệ tiếc thương cho bản thân. Lưu Triệt gào thét trong lòng : " Rồi có ngày ông đây sẽ trứng minh cho các người ông đây nằm trên hay dưới"


( anh trai có phát hiện ý tưởng của mình có vấn đề không a?)

Bình luận

Truyện đang đọc