MỌI VIỆC ĐỀU HỢP CHẲNG KIÊNG KỊ GÌ!

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Thu Hân Nhiên thấy một tên to lớn thô kệch với bộ râu quai nón xồm xoàm ở đằng xa đang đuổi theo từ trên triền núi. Thân hình của hắn cường tráng gấp mấy lần gã nội thị dỏm có giọng nói lanh lảnh ban nãy. Thoạt nhìn tên này còn to lớn hơn cả võ tướng bình thường.

Thu Hân Nhiên nửa dìu nửa kéo Hạ Tu Ngôn đang bị thương ở chân đi chầm chậm mấy bước. Thiếu niên bên cạnh thấy tên thô kệch phía sau sắp đuổi đến thì thô lỗ hất tay của nàng ra, quát lên: “Cút đi!”

Cô gái nhỏ sững sờ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu. Hạ Tu Ngôn chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, chầm chậm đi vòng qua người nàng, xoay người lại như đanh đứng chờ tên kia đuổi đến. Cô gái nhỏ do dự một thoáng, khẽ cắn môi dưới rồi quay đầu chạy sâu vào trong rừng.

“Tên nhãi ranh như mày cũng có bản lĩnh đàn ông đấy nhỉ.” Tên thô kệch từ xa chạy đến, thấy một bóng người đã lủi sâu vào trong đám cây cối rậm rạp, quay đầu nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, thầm nghĩ dù sao con nhãi kia không phải đối tượng cần bắt, chỉ cần thằng ranh này còn ở trong tay thì coi như không làm hỏng nhiệm vụ.

Mặc dù gã nghĩ như vậy, nhưng nhớ tới thi thể cứng ngắt, lạnh lẽo của đồng bạn trong hang động, không kìm được lửa giận bùng lên trong lòng. Gã lạnh lùng cười một tiếng, nắm cổ áo thiếu niên ốm yếu trước mặt, nhấc bổng cả người rồi quẳng vào tàng cây, quát lớn: “Không biết tự lượng sức!”

Lần này, gã không còn nương tay như trước nữa. Hạ Tu Ngôn thấy nội tạng trong người như đảo loạn, đau đớn đến mức suýt chút nữa hộc máu, thân cây to bằng một vòng tay người lớn ở sau lưng cậu lay động, một đám lá cây rì rào rơi rụng đầy đất.

“Ranh con, ai bảo mày chạy!” Tên thô kệch đó lại xách cả người cậu định ném mạnh vào thân cây một lần nữa. Hạ Tu Ngôn cong người bảo vệ đầu, nghe thấy thân cây ở sau lưng phát ra tiếng răng rắc như sắp gãy. Cậu bắt lấy cổ tay đang nắm cổ áo mình của gã, dùng sức giãy giụa khiến gã buông lỏng tay ra, cả người của cậu rơi xuống, chật vật nằm trên mặt đất.

Tên kia thấy cậu dám chống trả, bước đến đá một cước khiến cả người cậu lăn mấy vòng trên mặt đất, gã nhào người tới giơ nắm đấm lên.

Khuôn mặt gã hằm hằm, tràn đầy lửa giận định đấm một quyền xuống. Hạ Tu Ngôn nhắm chặt hai mắt, thầm nghĩ nếu gã đánh một quyền này vào người chắc cậu sẽ đi tong nửa cái mạng. Nào ngờ nắm đấm kia lại đấm hụt vào không khí.

Thiếu niên đang nằm dưới đất mở mắt ra, thấy cô gái nhỏ vừa mới bỏ chạy ban nãy không biết đã quay trở lại từ bao giờ, trong tay ôm một cành cây to bằng nắm tay, thừa lúc cậu và tên kia quần nhau, nàng đã đánh một phát vào đầu tên đó.

Một tiếng “phạch” vang lên, cành cây to bằng nắm tay gãy đôi còn tên thô kệch thì đang quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đau đớn rên lên một tiếng, tuy vậy gã vẫn còn có ý thức. Gã đưa tay sờ chỗ bị đánh, nương theo ánh trăng nhìn được bàn tay mình dính đầy máu.

Cú đánh này của Thu Hân Nhiên đã hoàn toàn kích thích sự hung ác của gã, hai mắt gã đỏ ngầu. Thu Hân Nhiên bị dọa đến mức đờ người ra, trên tay nắm chặt một nửa cành cây bị gãy, ngoài ra chẳng còn cái gì để phòng thân. Thu Hân Nhiên theo bản năng rút cây trâm bạc đang cài trên tóc xuống run rẩy nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên cây trâm này quá nhỏ, dù cầm trong tay thì cũng chẳng gây được uy hiếp nào cho gã kia. Tên thô kệch lảo đảo đứng dậy, vươn tay nắm cổ của Thu Hân Nhiên hất mạnh vào tán cây đằng trước.

Hạ Tu Ngôn đang bị tên thô kệch đè trên mặt đất, nghe thấy tiếng xào xạc của cành cây bị gãy và âm thanh trầm đục của vật nặng rơi xuống đất, trong lòng thầm nghĩ rằng xương cốt và nội tạng của nàng chắc sẽ bị thương rất nặng. Sau đó cậu thoáng liếc xuống cây trâm bạc lóe sáng trong lòng bàn tay.

Tên thô kệch sau khi hất Thu Hân Nhiên vào tán cây, thấy nàng nằm im trên đất không nhúc nhích, đang định xử lý thiếu niên đang bị gã đè dưới đất. Nào ngờ gã vừa quay đầu lại thì thấy trước mắt lóe lên một tia sáng bạc. Tiếng “phập” như có vật gì đâm rách da thịt vang lên, gã chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra đã thấy ngạt thở, hai mắt trợn tròn, cả người ngã về trước, trong nháy mắt đã bỏ mạng.

Hạ Tu Ngôn dùng sức rút cây trâm bạc đang đâm sâu vào cổ họng của tên thô kệch ra, máu tươi từ cổ gã bắn tung toé lên mặt và người của cậu. Cậu dùng sức hất thi thể như ngọn núi đang đè trên người mình xuống, nằm ngửa trên mặt đất. Cả khoảng rừng tựa như chỉ còn mỗi tiếng côn trùng và tiếng thở dốc của cậu.

Một lúc sau, cậu chống hai tay dậy, kéo lê thân thể bị thương của mình đến gần chỗ cô gái nhỏ đang nằm im ở cạnh gốc cây. Nàng nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, tóc dài tản ra, hơi thở như có như không chẳng khác gì một người đã chết.

Thiếu niên đứng thừ người nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ một hồi lâu, không biết tại sao cậu không dám tiếng lên thăm dò hơi thở của nàng, vừa rồi gã kia lại ra tay quá mạnh. Cậu rùng mình nhớ lại âm thanh lúc nàng ngã xuống, một cô gái trắng trẻo nhỏ yếu, dường như chỉ cần mạnh tay một chút có thể bẻ đôi người ra thì làm sao chịu nổi.

Cậu vừa định lùi lại, bỗng nhiên sững sờ cúi đầu nhìn bàn tay ai đó đang kéo gấu quần của mình.

“Thế tử muốn bỏ tôi lại ở đây sao? Đúng là đồ vô lương tâm.” Cô gái nhỏ nằm rạp trên đất, cả người đau đớn nên chỉ thều thào mấy tiếng.

Hạ Tu Ngôn đứng trong màn đêm yên tĩnh, khẽ nhếch môi, dời ánh mắt khỏi người nàng, nhẹ nhàng đá bàn tay đang nắm gấu quần của mình ra, nói: “Cô tự mình ngồi dậy hoặc cứ nằm mãi ở đây đi.”

Thu Hân Nhiên tin tưởng cậu có thể làm ra chuyện vô tình như vậy, trong lòng thầm mắng một trận, tự mình bò dậy, cố gắng lắm mới có thể lảo đảo đứng vững. Lúc khom người đứng lên, nàng cảm giác dường như xương cốt và nội tạng cả người vừa bị nghiền nát một lần nữa.

Hạ Tu Ngôn nửa quỳ nửa ngồi cạnh thi thể, không biết đang tìm kiếm cái gì. Bộ dạng lúc chết của tên thô kệch trông đáng sợ hơn nhiều so với tên có giọng nói lanh lảnh. Thu Hân Nhiên đứng yên dưới tàng cây nhìn qua chứ không muốn tiến lại gần thi thể đáng sợ đó. Nàng thấy thiếu niên đã tìm xong, thì lên tiếng: “Chúng ta tiếp theo phải làm gì?”

“Trở về chỗ hang động lúc trước.”

Thu Hân Nhiên ngạc nhiên, nghi ngờ do mình nghe nhầm, xác định lần nữa: “Thế tử nói gì cơ?”

“Đi trở về!” Thiếu niên trả lời cộc lốc, tiện tay nhặt một cành cây khô gần đó làm gậy chống để đi lại, ra lệnh: “Cầm theo cả cung tên của gã nữa.”

Lúc cả hai người khỏe mạnh cũng chẳng chạy được bao xa, huống chi bây giờ đều đã bị thương. Dù cố cũng chẳng thể đi ra khỏi khu rừng này, chưa kể vết thương ở chân trái của Hạ Tu Ngôn cần phải nhanh chóng băng bó cầm máu, nên trước mắt tìm chỗ ẩn náu nghỉ ngơi, phục hồi chút sức khỏe là lựa chọn sáng suốt nhất.

Thu Hân Nhiên dùng cặp mắt hoa đào xinh đẹp lườm cậu, nén bực bội trong lòng lại, cúi người nhặt cung tên và mấy mũi tên dưới đất lên ôm vào trong ngực. Hai người lần dò theo tiếng nước chảy róc rách vọng lại, đi không bao lâu đã thấy một khe suối.

Hạ Tu Ngôn rửa sạch vết máu dính trên mặt, xé áo trong của mình để băng bó vết thương trúng tên ở chân trái. May mà mũi tên không cắm sâu lắm, chỉ bị thương phần thịt, không ảnh hưởng đến xương và gân chân nên sau khi được băng bó, máu đã ngừng chảy. Thu Hân Nhiên ngồi đối diện nhìn cậu buộc nút thắt, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, có vẻ vết thương rất đau, vậy mà cậu chỉ cắn chặt môi không hề rên lấy một tiếng.

“Nhìn bộ dạng của thế tử đêm nay, xem ra vẫn giống con trai của Hạ tướng quân đấy.”

Nghe cô gái nhỏ ngồi xếp bằng trước mặt, một tay chống trán, một tay sờ sờ mũi nói, Hạ Tu Ngôn ngẩng đầu lạnh lùng liếc nàng ấy một cái. 

Thu Hân Nhiên không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, giương mắt nhìn hỏi: “Tại sao lúc nãy thế tử bảo tôi chạy trốn một mình?”

Động tác quấn băng của Hạ Tu Ngôn thoáng dừng lại, sau đó rất nhanh trở lại bình thường, cậu dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Vậy tại sao lúc nãy cô lại trở về?”

Thu Hân Nhiên bị lời của cậu làm nghẹn họng, chậm rãi nói: “Tại bây giờ tuổi của tôi còn nhỏ nên mới mềm lòng. Sau này tôi lớn hơn sẽ không chạy trở về đâu.”

Người đối diện nghe thế thì cười khẩy, giơ tay lên đưa thứ gì cho nàng. Thu Hân Nhiên cúi đầu nhìn xem, thì ra là cây trâm bạc cài tóc của nàng. Vết máu phía trên đã được cậu rửa sạch sẽ, cả cây trâm đang lóe ra ánh sáng bạc dưới ánh trăng. Nàng nhớ lại thứ này là hung khí đâm thủng cổ họng của tên thô kệch lúc nãy, tâm tình phức tạp, vẻ mặt khó chịu đáp lời: “Thôi vứt nó đi. Tôi không cần.”

Nàng tiện tay nhặt từ dưới đất lên một nhánh cây nhỏ, hai tay linh hoạt quấn mấy vòng đã cố định được mái tóc đen rối tung ở sau đầu, nháy mắt đã trở về bộ dạng tiểu đạo sĩ đoan chính. Nàng còn nhìn cậu, nghiêng đầu khẽ lắc lư như đang khoe khoang, nhìn dáng vẻ vô cùng hoạt bát, đáng yêu. 

Hạ Tu Ngôn thấy Thu Hân Nhiên như vậy, ánh mặt buông xuống, trong đầu nảy ra một suy nghĩ ‘nếu đêm nay nàng chết ở đây đúng là hơi đáng tiếc.’

Nhìn sắc trời bây giờ không biết đang là canh mấy, càng không biết tình huống ở trong cung ra sao, Thu Hân Nhiên buồn chán cầm một que gỗ vẽ loạn trên đất, một bên nói: “Thật sự muốn trở về hang động kia sao?”

“Không trở về nữa.”

“Vừa rồi thế tử nói…” Thu Hân Nhiên lập tức ngẩng đầu, ngạc nhiên thốt lên, nàng cho rằng Hạ Tu Ngôn một mực đòi trở về hang động kia là vì chỗ đó an toàn.

“Cô muốn trở về đó hả?”

Thu Hân Nhiên vội vàng lắc đầu, bên trong hang động kia còn có thi thể một người chết, nàng chẳng muốn trở về đó chút nào. Hạ Tu Ngôn giống như đọc được suy nghĩ của nàng, khẽ cười một tiếng: “Cô chưa từng thấy người chết sao?” Thu Hân Nhiên hiểu ý người chết trong lời của cậu nói không phải chỉ người chết bình thường, nàng giận dỗi nói: “Vậy thế tử đã từng thấy sao?”

Hạ Tu Ngôn vẫn rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc nhỏ giọng trả lời: “Vào ban đêm mùa đông, người Đạt Việt sẽ cưỡi ngựa đánh cướp các thôn trang ở Tây Bắc. Bọn chúng cướp bóc lương thực của thôn dân, đốt nhà cửa, đám phụ nữ, cô gái trẻ tuổi sẽ bị bắt về hãm hiếp, đám đàn ông sẽ bị trói bằng dây thừng và kéo lê sau ngựa mà bọn chúng cưỡi. Nếu đám đàn ông không chịu nổi và chết đi, bọn chúng sẽ vứt thi thể ở giữa đường, nghênh ngang bỏ đi. Hôm sau, nếu may mắn, bọn họ sẽ được các tướng sĩ trấn giữ ở biên quan phát hiện mang về, thông báo xem có thân nhân đến nhận xác không. Nếu không có ai đến nhận, các thi thể đó sẽ được tập hợp lại một chỗ hỏa thiêu. Còn nếu xui xẻo không ai thấy, vậy bọn họ chỉ đành phơi thây giữa trời Tây Bắc.”

Thu Hân Nhiên không thể tưởng tưởng nổi tình cảnh thảm thiết lúc đó, tâm trạng nặng nề nói: “Tôi nghe nói kể từ khi Hạ tướng quân đến, cả Hoán Châu trở nên yên ổn và thái bình.”

Hạ Tu Ngôn lẩm bẩm: “Tây Bắc rất rộng lớn, chỉ một thành Hoán Châu nho nhỏ không thể giữ vững được an bình cho cả mảnh đất Tây Bắc.” Cậu chưa từng giãi bày lời này với ai ở trong cung, nhưng lại có thể an tâm nói với Thu Hân Nhiên, bởi vì mặc dù nghe cậu nói xong, nàng vẫn mang vẻ mặt chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi: “Sao thế tử lại đề cập đến vấn đề này?”

Hạ Tu Ngôn liếc Thu Hân Nhiên một cái: “Một trong hai gã vừa rồi có một tên là người Đạt Việt.”

Thu Hân Nhiên kinh ngạc: “Sao thế tử biết?”

“Kiểu thắt nút dây thừng để trói chúng ta là kiểu người Đạt Việt thường dùng. Người Đạt Việt giỏi cưỡi ngựa bắn cung và đấu vật. Tên thô kệch lúc quần nhau với tôi đã sử dụng kỹ xảo đấu vật của người Đạt Việt.”

“Vậy người hạ độc trong thuốc của thế tử cũng là bọn chúng sao?” Thu Hân Nhiên vội vàng hỏi tiếp: “Đúng rồi, thế tử đã làm gì với Thuật Nhi thế?”

“Thuật Nhi là ai?”

“Là tiểu nội thị của phòng Mộc Hoa mỗi ngày đến cung của thế tử tưới nước, tỉa cành đó.”

Hạ Tu Ngôn sững sờ: “Những lời đó là cô dạy cho y?”

“Lời gì?” Câu hỏi của cậu cũng làm Thu Hân Nhiên sững sờ: “Tôi bảo cậu ta mang chậu hoa trả cho thế tử là muốn xem liệu thế tử có biết trong thuốc của mình đã bị người ta hạ độc hay không thôi.”

Sắc mặt của Hạ Tu Ngôn rất kém, cậu dĩ nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của tiểu nội thị kia, sau đó còn phái người đi tìm hiểu lai lịch của y một phen, kết quả chẳng điều tra được gì, theo dõi thêm mấy ngày cũng chẳng thấy y lén lút liên lạc với ai. Vì vậy Hạ Tu Ngôn ra lệnh bắt y lại để dẫn dụ người sai khiến đằng sau của y lộ diện.

Thu Hân Nhiên thấy mặt mũi của Hạ Tu Ngôn u ám tựa như trời trước giông bão, suốt ruột hỏi: “Thế tử đã làm gì cậu ta rồi?

“Nếu tôi đã giết y thì cô tính làm gì tôi?”

Thu Hân Nhiên không đoán được lời Hạ Tu Ngôn nói là thật hay giả, không biết nên tiếp lời thế nào, ngẩn người nhìn chằm chằm cậu. Hạ Tu Ngôn nói tiếp: “Cô cho rằng ở trong hoàng cung, cái chết của một tiểu nội thị sẽ có ảnh hưởng lớn lắm sao? Cô biết trong hoàng cung có bao nhiêu kẻ im hơi lặng tiếng chết đi không?” Giọng điệu của cậu lạnh lùng: “Cô đúng là có chút thông minh, nhưng ở trong hoàng cung, kẻ chết nhanh nhất chính là mấy kẻ tự cho mình thông minh hơn người đấy.”

Thu Hân Nhiên nghe Hạ Tu Ngôn quở trách, theo bản năng muốn mở miệng cãi lại, từ nhỏ đến giờ nàng chưa bị ai quở trách như vậy cả, nhưng lời của cậu hợp tình hợp lý, nàng không phản bác được. Quả thật lúc cắm đầu chạy đến cung Cẩn Hòa, trong lòng của nàng tràn ngập lo lắng và hối hận, nếu Thuật Nhi bị mất mạng bởi vì sự tự mãn của nàng, vậy nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội lỗi.

Vừa đang tự trách bản thân, vừa lo lắng sốt ruột muốn biết tin tức về Thuật Nhi, nàng hơi giận dỗi, giọng điệu hơi làm nũng nói. “Rốt cuộc thế tử đã làm gì cậu ta thế hả?” Hạ Tu Ngôn quay đầu nhìn đi chỗ khác không để ý đến nàng nữa. Thu Hân Nhiên thấy Hạ Tu Ngôn hành động như vậy, hiểu ra Thuật Nhi chắc hẳn không sao. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tu Ngôn, lưng dựa vào gốc cây.

Thấy Thu Hân Nhiên ngồi xuống bên cạnh, Hạ Tu Ngôn nhăn mày có chút không thích, khẽ nhích ra xa một chút. Thu Hân Nhiên buồn cười nói: “Thế tử làm gì vậy? Không thấy lạnh sao? Dù sao tôi cũng không dựa sát vào người của ngài!”

Thu Hân Nhiên vừa dứt lời, một cơn gió đêm thổi qua. Vào mùa hè dù ban ngày khô nóng nhưng ban đêm trời vẫn hơi lạnh, nhất là ban đêm ở trong núi sâu. Gió đêm thổi đến làm cho cả cánh rừng xung quanh càng thêm lạnh lẽo, đìu hiu. Có lẽ vì thấy Thu Hân Nhiên là một cô gái còn không thèm để ý, một người con trai như cậu lại né tránh, chẳng phải là yếu thế hơn, nên cậu lặng lẽ nhích người về vị trí cũ. Cậu liếc mắt nhìn qua, bắt gặp cô gái nhỏ bên cạnh đang che miệng ngáp dài, cả người dường như rất mệt mỏi, tựa như một con thú nhỏ hiền hòa vô hại nào đó, lần thứ hai trong một đêm cậu có ý nghĩ về nàng: ‘Đêm nay nàng vẫn còn sống không hẳn là chuyện xấu. Đúng là gió đêm trong núi khá lạnh.’

– Hết chương 10-

Bình luận

Truyện đang đọc