MỘNG TÌNH NHÂN


Chi Ái rón rén tiến đến vị trí Ngọc Thuần quỳ ghé sát tai báo cáo tình hình bên ngoài, Ngọc Thuần nghe xong sắc mặt khẽ động cũng không ngồi yên như lúc đầu.
Bà Tú Huệ không trông mong Ngọc Thuần có thể ngồi yên chuyên tâm nghe sư thầy giảng pháp, bắt cô ngồi cùng bà ít nhiều đã làm khó Ngọc Thuần.
"Có chuyện gì thì ra ngoài đi, đừng làm phiền mọi người."
"Mẹ cho con đi thật hả?"
Ngọc Thuần mở to mắt nhìn mẹ mình, bà Tú Huệ bĩu môi phẩy tay xua đuổi.
"Ở đây chỉ làm phiền mẹ mà thôi, ra ngoài đi đâu thì đi, nhớ không được đi xa quá.

Lúc trở về nếu mẹ không tìm thấy con thì mẹ về một mình đấy."
"Dạ con biết rồi."
Ngọc Thuần hôn chụt vào má bà Tú Huệ.

Nhận được ân xá cô xách váy vọt ra ngoài hung hăng nhìn cây cầu như nhìn kẻ địch.
Từ đầu cầu đã nghe tiếng rống như sói hú của tên mập kia, không biết trời xui đất khiến gì lại để cho cô nhìn thấy tên xấu Vân Dân trên tầng hai quán trà đang khua chân múa tay.

Ngọc Thuần chen qua biển người, không nói một lời cầm quả trứng trắng tinh ném vào mặt tên cầm đầu, những quả còn lại ném vào những tên phía sau hắn, Ngọc Thuần xù lông mắng chửi.
“Con mẹ nhà mày, cha mẹ sinh mày ra không có chân tay hả? Thân to như con heo mà bắt một thiếu niên nhỏ gầy bóc cho mày ăn, thích ăn quá thì cạp góc cây đi.

Sao mày không ăn cho nghẹn chết luôn đi thằng mập đ.ịt, con ngựa đực!”
Ngọc Thuần lườm liếc tên biến thái dòm ngó Chi Ái, cơn thịnh nộ hóa thành sức mạnh đẩy cô đến trước mặt hắn.
“Cái thằng hờn anh giận em kia, mắt con bay con đậu thì tâm nên tịnh chứ.

Mắt mày không chỉ lệch lạc mà nhân tính mày cũng lệch lạc theo.

Chó hoang động d.ục thì tìm gốc cây đâm vào đi, dám động vào em tao thì đừng trách sao mùa xuân năm nay không về trên ngưỡng cửa nhà mày.

Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Muốn ăn trứng lắm đúng không?”
Ngọc Thuần chộp lấy giỏ đựng trứng sống cầm lên ba quả ném tới tấp, vỏ trứng vỡ ra lòng trứng theo đó mà bám lên người bọn chúng, thứ cảm giác lầy nhầy nhớp nháp thoáng chút mùi tanh khiến chúng kinh tởm nôn ọe xanh mặt.
Cô gọi: "Ân Đình mau mang nước tiên ra đây!"
Ngọc Thuần xắn tay áo: "Để tao cho tụi mày trắng đẹp như mỹ nữ."
Ân Đình bưng nồi nước tạt thẳng vào bọn chúng, là nước sôi đã pha nước lạnh, không đủ giết người nhưng đủ để bọn chúng nóng da.

Nước nóng len qua lớp y phục dày nấu chín da thịt, tên cầm đầu la lên thất thanh, hắn cởi bỏ lớp áo bên ngoài bỏ chạy tứ phía, miệng không ngừng chửi tục.
Vân Dân biết đại sự thất bại đành chuồn đi, Ngọc Thuần phóng ánh mắt rực lửa đến trên người Vân Dân, món nợ hôm nay cô nhất định sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.
Ngọc Thuần bình tâm xem vết bỏng trên các đầu ngón tay của Trọng Yến, cô chau mày lo lắng.
“Không sao chứ? Có cần đến tìm đại phu không?”
Trọng Yến nhìn các đầu ngón tay đỏ ửng của mình thổi phù phù mấy cái lệ.

“Không sao, hơi nóng một chút thôi, về thoa thuốc là hết.”
“Chị còn tưởng em không biết đau đấy.

Nếu biết em đau thì chị đã luộc bọn nó chín rồi.” Ngọc Thuần nghiến răng.

Từ lúc cậu quen biết Ngọc Thuần đến nay chưa từng thấy cô tức giận bao giờ, lại không ngờ đến lúc cô tức giận còn đáng sợ hơn mấy dì trong xóm cậu từng ở.
“Tại sao chị mắng bọn kia?"
Câu hỏi của Trọng Yến khiến Ngọc Thuần ngẩn người hồi lâu, cô thật thà đáp:
"Chị bênh em còn gì, vì em bị bọn chúng ức hiếp nên chị bênh em đó.

Từ nay về sau nếu ai ức hiếp em cứ nói với chị, chị sẽ xử đẹp bọn đó liền."
Ngọc Thuần không đùa, cô nghiêm túc bảo vệ người thân yêu của mình, tránh xa những thương tổn.
“Nếu đã phát hết thì chúng ta về thôi! Ở đây đâu còn gì nữa."
Lục Tuyết chứng kiến diễn biến toàn tập, cô vỗ tay bôm bốp, tiện đà mắng hai câu.
“Đáng đời bọn xấu, bị như vậy rất đáng.

Tắm nước nóng, gột rửa tâm địa ô uế của bọn mày đi."
Lâm An ghé sát người cô, hoài nghi hỏi: “Chị của em thường ngày có hay như thế không?”

Lục Tuyết tránh né lùi ra sau, cô ngoan ngoãn trả lời: “Không có, thường ngày chỉ có mắng thôi, mà dù có mắng cũng không mắng nhiều vậy đâu.”
“Khi nãy em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy?”
Nguyên nhân trước khi Ngọc Thuần đến, Lâm An đã hỏi cô có thích anh hay không? Nay mọi chuyện đã kết thúc Lục Tuyết nghĩ Lâm An sẽ không tra hỏi nữa, ai ngờ anh cố chấp muốn nghe câu trả lời của Lục Tuyết đến cùng.
Bị Lâm An ép đến không còn đường lui, nếu cô không cho anh đáp án, chỉ sợ không thể rời khỏi nơi đây.
Sớm cũng nói, muộn cũng nói, chi bằng nói ra làm rõ quan hệ, tình cảm của mình mới là điều đúng đắn.

Lục Tuyết chầm chậm gật đầu.
"Em có..."
Lục Tuyết đã thích anh từ lâu rồi!
"Có cái gì? Em phải nói rõ anh mới hiểu chứ."
Lục Tuyết phồng má, cô biết Lâm An đang trêu mình hoặc muốn ép cô nói ra câu "em thích anh!" Lâm An càng mong muốn, Lục Tuyết lại càng không muốn nói cho anh nghe.
....


Bình luận

Truyện đang đọc