MỘT MỐI TƯƠNG TƯ

Thanh Thu nhìn Tuyết Chỉ với ánh mắt như không tin được, đối với một người yêu đàn thì đôi tay là thứ quý giá nhất, vậy mà nàng ta lại nhẫn tâm chặt đứt nó, sao có thể tàn nhẫn đến thế?

“Có muốn biết ta đã làm chuyện gì không?”

Thanh Thu lập tức lắc đầu, nàng không tò mò như thế.

Nhưng Tuyết Chỉ chẳng để ý tới việc nàng từ chối, tự lẩm bẩm nói tiếp: “Ta dùng bàn tay này, đích thân truyền bức mật thư được gửi cho Bình ca ca ra ngoài. Vị thế tử của tỷ cũng thật thủ đoạn, đã lần theo đầu mối đó tra xét được tất cả, tìm ra các điểm liên lạc ở ngoại thành của Thiên phủ... Ta vốn tưởng lần này mình chết chắc, không ngờ không chết, mà chỉ mất một bàn tay”.

Thế là trong thành có tin đồn Tuyết chỉ đại gia bị thương ở tay, không bao giờ có thể chơi đàn nữa.

Ninh Tư Bình không để nàng ta chết, bức thư đó là do một kẻ có dã tâm đưa vào tay Tuyết Chỉ, làm cho nàng ta nghĩ rằng, chỉ có làm như thế, Ninh tông chủ mới an phận ở lại Thiên phủ, không còn ngày ngày tìm cách về Nam Vu nữa. Dù nàng ta không truyền ra ngoài, thì cũng sẽ có người để lộ tin tức này.

Sau khi sự việc xảy ra, Tuyết Chỉ bị hạ độc, Ninh Tư Bình điên cuồng muốn cứu mạng nàng ta, nhưng việc chặt đứt bàn tay đó đã khiến chất độc phát tác nhanh hơn, dù thần tiên hiển linh cũng khó cứu, cuộc sống của nàng ta chỉ còn tính bằng ngày.

Sau này, thì Tuyết Chỉ đã hiểu rõ nguyên nhân, không phải y không giết, mà là không thèm giết. Trong mắt Ninh Tư Bình, nàng ta vốn chẳng là gì cả, chỉ có một tác dụng... theo y về Bắc Vu, cử hành hôn lễ long trọng mà bao người ghen tỵ, gả cho chủ nhân Thiên phủ, làm chủ mẫu trên danh nghĩa của Thiên phủ.

Thanh Thu không sao tưởng tượng được người vẫn đang sống sờ sờ trước mặt nàng đây, không lâu sau nữa sẽ chết. Nàng nuốt nước bọt một cách khó khăn, rồi hỏi: “Thật sự không còn cách nào ư, ý ta muốn nói tới...”.

“Cũng là độc, nhưng ta không may mắn như thế tử…” Đột nhiên Tuyết Chỉ chuyển đề tài, nhìn bụng nàng nói: “Nếu khi ấy, tỷ và Bình ca ca thành thân thì có lẽ ta đã thành di nương[1] của đứa bé này rồi”.

[1] Di nương: Dì

Lúi này Tuyết Chỉ nhắc lại chuyện xưa, đúng là có vài phần nực cười. Nếu trên thế gian này không có Ninh Tư Bình, chỉ có Cao Hoằng Bình, Thanh Thu được gả vào nhà họ Cao làm thiếu phu nhân một cách thuận lợi, sinh con ra đương nhiên đứa bé sẽ gọi Tuyết Chỉ là di nương. Mọi người vui vẻ sống những ngày bình yên và ý nghĩa... Thanh Thu bi thương nghĩ.

“Từ trước tới nay, ta luôn hận tỷ, nếu không có tỷ, Bình ca ca nhất định sẽ thích ta, sẽ không giống bây giờ, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta một cái. Giờ ta mới hiểu, cho dù không có tỷ thì trong mắt Bình ca ca cũng không bao giờ có ta. Giống như mấy năm trước khi ở bên huynh ấy, ta từng cho rằng trải qua bao khó khăn vất vả, dù trong lòng huynh ấy có tỷ, nhưng cuối cùng sẽ bị hình ảnh của ta xóa nhòa, ai ngờ càng không được gặp tỷ huynh ấy lại càng nhớ nhung. Giờ ta sắp phải đi rồi, đến một nơi mà huynh ấy cũng không thấy được, có lẽ như thế Bình ca ca thỉnh thoảng sẽ nhớ tới ta, tỷ nói xem có đúng không?”

Đúng hay không giờ không còn là chuyện của nàng nữa, Thanh Thu chẳng thấy Tuyết Chỉ có gì sai, nàng chưa từng giận Tuyết Chỉ, khi ấy cho dù không có Tuyết Chỉ thì Ninh Tư Bình cũng vẫn bỏ đi. Nàng vẫn bị người ta chỉ trỏ, và sống cô độc từ đấy tới nay, tuổi thanh xuân của nàng cũng vẫn bị chà đạp như thế, chẳng có gì thay đổi. Còn việc họ trùng phùng ra sao, trải qua những khó khăn thế nào, nàng không có hứng thú muốn biết.

Thanh Thu có chút ngẩn ngơ, thậm chí không để ý thấy cơ thể Tuyết Chỉ loạng choạng như sắp ngã, khi nàng định thần lại, Tuyết Chỉ đã ngồi ở ghế. Vào giây phút cuối cùng một bóng người vụt lao vào, đấy là Cung Hải, hắn ôm chặt cơ thể Tuyết Chỉ: “Phu nhân!”.

Chất độc trong người Tuyết Chỉ vốn không phát tác nhanh như vậy, chỉ là nàng ta không còn muốn sống nữa. Dòng máu đen liên tục rỉ ra từ miệng, loang khắp tấm mạng che mặt, Tuyết Chỉ dựa vào lòng Cung Hải, hấp hối. Việc này kinh động đến hai nam nhân đang đàm phán phía sau, khi Ninh Tư Bình tới nơi, chỉ thấy Cung Hải đang ôm Tuyết Chỉ trong lòng, còn vị trí Thanh Thu đang ngồi bị vây chặt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ninh Tư Bình nhẹ nhàng bay vào trong phòng, giơ tay gạt đám thị vệ đang đứng bảo vệ trước mặt Thanh Thu ra, nói: “Thu Thu, nàng không sao chứ?”.

Thanh Thu không sao, sắc mặt chỉ nhợt nhạt hơn bình thường một chút, vừa rồi khi Tuyết Chỉ ngã xuống, thị vệ phía sau đã lao tới chặn trước mặt nàng, nhằm ngăn màn thổ huyết của Tuyết Chỉ, nàng chẳng nhìn thấy gì cả. Cung Hải không kìm được hét lên: “Tông chủ, phu nhân không ổn rồi”.

Vệ Minh vượt qua y ôm Thanh Thu vào lòng, ra hiệu cho người của mình lui cả xuống, nói: “Ninh tông chủ, nếu cần gì cứ nói, chúng tôi ra ngoài trước”. Nói xong hắn liền mang theo Thanh Thu lui ra.

Ninh Tư Bình chầm chậm quay người, nhìn Tuyết Chỉ nửa nằm nửa ngồi, ánh mắt vô cùng phức tạp. Hôm nay y đồng ý đưa nàng ta tới đây, chính là vì biết Tuyết Chỉ không còn sống được lâu nữa, không ngờ lại nhanh như thế.

Cung Hải thúc giục: “Tông chủ...”.

Đột nhiên Ninh Tư Bình không biết phải làm thế nào, từ trước tới nay y luôn cố giữ khoảng cách với cô gái này. Đương nhiên, tâm sự của nàng ta tình ý của nàng ta y hiểu hết, Tuyết Chỉ muốn y ôm nàng ta một lúc trước khi rời khỏi nhân thế, việc này cũng không quá khó.

Tuyết Chỉ không thể nói được nữa, khi nhìn thấy Ninh Tư Bình ánh mắt nàng ta sáng rực lên, nhưng y chỉ chăm chăm lo cho sự an toàn của Thanh Thu, nên mắt nàng ta lại tối dần đi. Được Ninh Tư Bình ôm trong lòng nhưng Tuyết Chỉ vẫn thấy rất lạnh, hoàn toàn không giống cảm giác mà nàng ta tưởng tượng thời còn niên thiếu. Tuyết Chỉ đã từng nhiều lần hoài nghi, liệu phải chăng vì có Thanh Thu nên nhiệt huyết trong lòng Ninh Tư Bình mới được đốt lên, bởi vì trước kia nàng ta bị mê hoặc bởi nụ cười ấm áp của y.

Người của Thiên phủ đi rồi, Thanh Thu biết Tuyết Chỉ đã rời bỏ nhân thế, nàng là người duy nhất cảm thấy buồn. Nàng không thể tưởng tượng được một người vừa đứng ngay trước mặt mình không còn tồn tại nữa, giống như những gì đã qua không thể cứu vãn, biết rõ nó sắp trôi đi nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì để níu kéo.

Vệ Minh sợ Thanh Thu phải tận mắt chứng kiến cái chết của Tuyết Chỉ sẽ khiến nàng bức bối, hắn liên tục kể chuyện vui cho nàng nghe, kể cả những mẩu chuyện cười mà hắn được nghe hồi ở biên ải, cuối cùng mới giải thích vì sao người của Thiên phủ lại tới đây.

Thì ra trong mật chỉ hoàng thượng dặn hắn không được tự ý đấu với người của Thiên phủ. Chỉ cần cuộc tranh giành đấu đá giữa hoàng thất Bắc Vu và Thiên phủ chưa kết thúc, thì trong một thời gian ngắn Bắc Vu cũng không thể trở nên hùng mạnh được, điều này có lợi với Nam Vu.

Ngoài mặt thì thấy, rõ ràng Thiên phủ thảm bại, thực ra không hoàn toàn như thế, Thiên phủ chỉ chuyển vào hoạt động trong bóng tối mà thôi. Hoàng đế Bắc Vu muốn giữ thể diện, không chấp nhận sự tồn tại quang minh chính đại của Thiên phủ. Mặc dù trước kia chính Thiên phủ đã ủng hộ để người này kế vị, nhưng bây giờ hắn không muốn mình bị kìm kẹp như vậy, nhưng mối liên hệ giữa Thiên phủ và hoàng thất không phải muốn cắt đứt là cắt đứt được ngay.

Ninh Tư Bình là người thông minh, cho nên y nhượng bộ, như thế càng có nhiều thời gian để làm chuyện mà y muốn. Chỉnh đốn nội bộ Thiên phủ, giết hết những kẻ phản đối y, cho đến khi nhận được tin, Vệ Minh ở lại thành Vân Châu một thời gian rất dài, bên cạnh còn có một nữ tử.

Hôm nay hai bên đã ngầm đạt được thỏa thuận, còn thỏa thuận về việc gì, thì hắn không nói, Thanh Thu cũng không muốn biết, đây không phải là việc của nàng.

Trước khi đi, Ninh Tư Bình còn nói chuyện riêng với Thanh Thu một lúc. Vệ Minh thấp thỏm trong lòng, muốn biết nội dung của cuộc nói chuyện ấy: “Được rồi, Thanh Thu, ta đã chủ động nói nhiều chuyện như thế, nàng cũng nên cho ta biết, vừa rồi hắn đã nói với nàng những gì”.

“Chẳng có gì, Ninh tông chủ chỉ hỏi thiếp có muốn đi cùng y không thôi.” Nàng cố ý chọn ra một câu để trả lời hắn.

Vệ Minh tỏ ra như chuyện ấy đã biết từ lâu, nhướng mày: “Lần sau ta sẽ lờ mệnh lệnh của hoàng thượng đi, giết chết hắn xong rồi tính, để hắn đừng nhòm ngó những thứ không thuộc về mình”.

”Thiếp là đồ vật sao?”

“Nàng là mẹ của con ta, là phu nhân của ta, người đó sau này sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa, nàng sẽ không có cơ hội đi cùng hắn đâu.”

Đương nhiên nàng sẽ không đi, thực ra Ninh Tư Bình không nói nhiều, nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng y còn có thể nói được gì, chuyện rành rành ra đấy, nàng sẽ không bao giờ đi theo y. Chính vì trước kia Ninh Tư Bình đã buông tay nên mới gây ra cục diện ngày hôm nay, còn trách ai được? Y khẽ ho, cơ thể run lên dữ dội, nhưng ánh mắt vẫn sáng như đốm lửa: “Nàng thật sự không muốn đi cùng ta sao?”.

Thanh Thu chỉ lắc đầu, tránh ánh mắt Ninh Tư Bình, nàng thầm cảm thấy thật không đáng thay cho Tuyết Chỉ. Vì một nam tử như vậy mà khiến mình sống không bằng chết, rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Bình luận

Truyện đang đọc