MỘT THAI HAI BẢO: CỐ TỔNG THEO ĐUỔI VỢ THẬT KHÁC THƯỜNG

"Đó là Thiếu phu nhân của chúng ta! Chuyện vợ chồng người ta, không đến lượt một người ngoài như anh xen vào." Ngay cả người tốt tính như Từ Tiêu cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Vương Kiệt Hi cười nhạt, vẻ bất cần đời, "Tốt nhất là vậy. Dù sao cũng chẳng ai coi trọng loại đàn ông đánh phụ nữ. Nếu anh không còn yêu cô ấy nữa thì ly hôn là được."

Cố Hồng Việt siết chặt nắm tay.

Hắn biết, nếu Vương Kiệt Hi thật sự muốn đánh nhau với hắn, hắn chưa chắc đã thắng.

Nhưng lúc này, hắn chỉ muốn đ.ấ.m cho tên này một phát!

Tiếng động bên ngoài hành lang hiển nhiên đã kinh động đến Thẩm Nhất Nhất trong phòng bệnh.

Cô bỗng xuất hiện ở cửa, giọng nói lạnh nhạt, "Vào xem Nặc Nặc trước đã."

Lúc đi ngang qua cô, Cố Hồng Việt liếc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Hành lang vốn rộng rãi, nhưng vì hắn cố tình tránh né cô nên bỗng chốc trở nên chật hẹp.

Thẩm Nhất Nhất đứng im bên tường, câu "Xin lỗi" đã đến bên môi nhưng lại bị cô nuốt xuống.

Cô không muốn phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.

Nhìn bóng lưng Cố Hồng Việt đau lòng con trai, cô chỉ cảm thấy bản thân làm gì cũng sai, chi bằng cứ đứng im, không quấy rầy hai bố con họ.

Thế nhưng, giọng nói của Cố Hồng Việt lại giống như vọng ra từ vực sâu thăm thẳm, xa xôi và lạnh nhạt.

"Bận gì thì đi làm đi."

Năm chữ ngắn ngủi, lại đẩy Thẩm Nhất Nhất ra xa ngàn dặm.

Cô rõ ràng muốn nói "Tôi không bận", nhưng không hiểu sao, lời đến bên miệng lại biến thành: "Tôi nào có bận bằng Cố tổng."

Lửa giận chưa tan của Cố Hồng Việt bỗng chốc bùng lên.

Mặc dù không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe Vương Kiệt Hi nói họ ôm nhau, trong đầu hắn không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-641.html.]

"Giấy không gói được lửa." Cố Hồng Việt như hạ quyết tâm, "Đã là hôn nhân giả dối thì không thể giấu được bọn trẻ. Nếu cuộc hôn nhân này trói buộc em, mà em lại có lựa chọn tốt hơn, vậy thì một năm sau, chờ con chào đời, chúng ta ly hôn."

Thẩm Nhất Nhất lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Đúng vậy, đây là kết cục mà cô nên nghĩ đến từ sớm.

Cuộc hôn nhân của cô và Cố Hồng Việt, cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Chỉ là ý tứ trong lời nói của hắn, nghe như có ý "giữ con, bỏ mẹ".

Là một người mẹ, cô đương nhiên phải suy nghĩ kỹ, đứa bé trong bụng này, sau này sẽ ở lại Cố gia theo họ cha, hay là theo cô, mang họ cô!

"Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm." Thẩm Nhất Nhất nhắm mắt lại, vẫn quyết định giải thích cho bản thân, "Dù anh có tin hay không, tôi cũng phải nói rõ ràng, tôi và Kiệt Hi chỉ là bạn bè. Hôm nay chỉ là ôm xã giao mà thôi."

"Chính em có tin lời mình nói không?" Cố Hồng Việt đứng im, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Ân Nặc trong lòng bàn tay mình, trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân.

Kết hôn là đúng hay sai?

Để con trai nhận lại Thẩm Nhất Nhất, là đúng hay sai?

Có phải chấp niệm của hắn đã ảnh hưởng đến con trai?

Rõ ràng trước đây hắn đã từng xem qua rất nhiều trường hợp, rất nhiều đứa trẻ lớn lên trong môi trường không có mẹ, vẫn có thể trưởng thành khỏe mạnh, tâm lý bình thường.

Nếu người kết hôn với Thẩm Nhất Nhất không có được trái tim cô, vậy thì cuối cùng cô vẫn sẽ bay ra khỏi chiếc lồng này.

Là người trưởng thành, hắn có thể bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện xảy ra.

Nhưng hắn không muốn dệt nên một giấc mơ đẹp đẽ cho con trai, rồi lại để con trai tận mắt chứng kiến giấc mơ ấy tan vỡ.

Cảm giác đó thật quá tàn nhẫn.

Vì vậy, nếu thật sự có ngày đó, hắn hy vọng dài dòng đau khổ không bằng đau một lần cho xong.

Để con trai sớm biết đây là giấc mơ, mới có thể rèn luyện cho con trai tâm lý kiên định và trưởng thành hơn.

Sớm tôi luyện thành thép, mới có thể kiên cường bất khuất, mới không giống như người cha là hắn, vất vả lắm mới mở lòng, yêu một người phụ nữ, lại chỉ có thể dùng đủ mọi thủ đoạn để giữ cô ấy bên mình, cuối cùng chỉ nhận lại một cái xác không hồn. 

Bình luận

Truyện đang đọc