MỘT THAI HAI BẢO: CỐ TỔNG THEO ĐUỔI VỢ THẬT KHÁC THƯỜNG

Bị lời nói của Tần lão gia đập cho tỉnh ngộ, những người khác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lần lượt nói ra những chuyện mình đã làm gần đây.

"Tôi chỉ là cướp mất một tài xế của Cố thị, hơn nữa còn là chi thứ của Cố gia, không đến mức truyền đến tai lão gia Cố gia đâu?"

"Mảnh đất tôi mua được giá rẻ gần đây, mười mấy năm trước đúng là lão gia Cố gia đã từng để mắt tới, nhưng đều đã qua lâu như vậy rồi, Cố gia không có động tĩnh gì, tôi mới dám..."

"Chuyện của tôi còn nhỏ nhặt hơn, tôi chỉ mua chút anti-fan bôi nhọ nghệ sĩ nhỏ mà Cố thị từng nâng đỡ..."

Tần lão gia nghe xong nhíu mày liên tục, hận không thể trói hết đám người này lại ném cho con trai thứ hai của ông ta làm bạn!

Nhưng nghe một vòng, ông cũng có thể xác định, người thật sự gây chuyện không nằm trong số bọn họ.

Cố thị tập đoàn đúng là quyền thế ngập trời, nhưng lão gia Cố gia vẫn còn sống, ông ta không phải là người thích so tính toán, sẽ không vì chút chuyện cỏn con này, mà dung túng Cố Hồng Việt động vào con trai thứ hai của Tần gia ông.

Vậy rốt cuộc là ai muốn chết?

Lại rốt cuộc đã làm ra chuyện chó má gì?

Cũng thật kỳ lạ, ánh mắt Tần lão gia đảo qua đảo lại, dừng trên người Diệp Thành.

Ông dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vợ chồng con gái út, chờ Diệp Thành chủ động khai báo.

Tần Hiếu Lâm cúi đầu, đang tỉa bộ móng tay dài mới làm theo phong cách Swarovski.

Đột nhiên, khuỷu tay Diệp Thành va vào cô ta, suýt chút nữa cô ta bị móng tay của chính mình đ.â.m vào mặt, ngẩng đầu lên, trong mắt vừa có tức giận, vừa có nũng nịu.

"Anh có thể cẩn thận một chút không?"

Diệp Thành cười nhạt, trong mắt là sự cưng chiều vô hạn.

Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo của Tần Hiếu Lâm, kìm nén  chút nữa thì hôn xuống, môi khẽ mở, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được, nhắc nhở: "Bố đang nhìn em kìa."

"Nhìn em?" Tần Hiếu Lâm khó hiểu quay đầu nhìn Tần lão gia.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim cô ta bỗng nhiên thắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-77.html.]

Giống hệt như đang lén lút làm việc riêng trong giờ học, bị giáo viên bắt quả tang tại trận.

"Bố." Tần Hiếu Lâm nhìn người cha đang bước về phía mình, nhỏ giọng như muỗi kêu gọi một tiếng.

Tần lão gia sa sầm mặt mày, trông vô cùng khó chịu, "Em trai con không biết đang chịu khổ sở thế nào, con còn có tâm trạng ở đây mà loay hoay với bộ móng tay của mình!"

Khi mắng, Tần lão gia không hề hạ thấp giọng, ông nghĩ, người khác ông không thể tùy tiện quát mắng, nhưng quát mắng con gái mình thì chắc là được chứ!

Cũng coi như là dằn mặt con gái út, để răn đe những người khác.

Nhưng Tần Hiếu Lâm không hiểu được dụng ý của cha, chỉ cảm thấy mình bị bẽ mặt trước mặt mọi người, trên mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Diệp Thành thấy vợ yêu bị ủy khuất, vội vàng lên tiếng bênh vực, "Bố, không trách  Lâm Lâm được, là con vừa rồi vô ý va phải tay con bé, là con bé bị đau tay."

"Hừ!" Tần lão gia đang bực bội, không muốn nhìn thấy Diệp Thành, kẻ ăn bám nhà họ Tần này, nghe anh ta nói chuyện, không khỏi càng thêm tức giận, "Gần đây con đang bận gì? Chẳng lẽ là con không cẩn thận đụng phải người của Cố gia đấy chứ!"

Tần lão gia vẫn luôn cho rằng, nếu không phải Diệp Thành này dùng mưu kế, có được con gái nhà họ Tần, thì dựa vào bản lĩnh của chính bản thân thằng nhóc này, nhiều nhất cũng chỉ làm huấn luyện viên, có thể có tiền đồ gì chứ!

Bây giờ anh ta được khoác lên mình một lớp vỏ bọc đẹp đẽ, khó tránh khỏi việc tự cao tự đại!

Không mong anh ta có thể làm nên chuyện gì vang danh Ma đô, đừng có kéo chân nhà họ Tần là được rồi!

Dưới ánh mắt dò xét nóng rực của Tần lão gia, Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, "Bố, bố yên tâm, tuyệt đối không phải do con gây ra lỗi lầm."

Hỏi một vòng mà không thu hoạch được gì, Tần lão gia chỉ cảm thấy thiên linh cái phát lạnh.

Chẳng lẽ ông phải  mặt dày mày dạn đi hỏi Cố Hồng Việt nguyên nhân sao?

Vậy thì thể diện của Tần gia bọn họ chẳng phải là  mất hết trước mặt người Cố gia sao!

Càng nghĩ càng tức, tức giận công tâm, một giây trước còn khỏe mạnh, Tần lão gia đột nhiên đỏ bừng mặt.

Đột nhiên, ông hai mắt tối sầm, dưới ánh mắt của mọi người, ngã thẳng về phía trước.

"Bố!!!" Tiếng kêu thảng thốt của Tần Hiếu Lâm tràn đầy sự đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc