MƯA Ở PHÍA TÂY

Những ngày cuối của kỳ nghỉ, Quý Hân Nhiên đều ở bên mẹ.

Cô cùng mẹ đi chùa, đi chợ hoa, chợ chim, đi hiệu sách mua sách ảnh mà mẹ thích…

Cô luôn nhớ lại chuyện trước đây, mẹ tết tóc cho cô, làm đồ ăn ngon cho cô, đưa cô đi công viên, đưa cô đến trường… nhưng sau này lớn lên, mình dường như xem nhẹ mẹ, cô chưa từng quan tâm mỗi ngày của mẹ thế nào? Mẹ có tâm sự gì không?

Lần đó mẹ nói với cô là cảm thấy cha không ổn mà cô lại chẳng để trong lòng…

Chỉ là cô cố hết sức tránh gặp mặt Quý Kiến Đông, mỗi lần gặp ông, cô không nhịn được mà nghĩ đến chuyện đó, trong lòng như có con dao sắc bén đang chém bừa bãi vào lục phủ ngũ tạng.

Cuộc hôn nhân của mình và mẹ đều đi vào ngõ cụt, mỗi ngày nghỉ đều khiến cô vô cùng tuyệt vọng.

Khai giảng được một tuần, Đỗ Trường Luân gọi điện cho cô báo anh phải rời khỏi Vân Hải, đến huyện miền Tây làm phó chủ tịch huyện.

“Hân Nhiên, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tạm thời tách ra cũng được, cả hai bình tĩnh suy nghĩ lại”.

Quý Hân Nhiên nghĩ, nói cũng nói đến thế rồi, còn gì nữa đâu mà nghĩ.

Nhà vẫn sạch sẽ như trước, dường như anh chẳng hề rời đi, chỉ là sách trong thư phòng hao hụt đi nhiều, tủ quần áo cũng rộng thêm nhiều.

Trên ban công, hoa cỏ của cô lại xanh um, tươi tốt. Mấy hôm nay cô đều không ở nhà, còn tưởng sớm đã chết héo. Chỉ là, cô không biết chúng có thể mãi tràn đầy sức sống như vậy không?

Từ lần trước chú Đức gọi điện báo tin cho cô, chỉ cần thấy số điện thoại của Trần Bỉnh Đức là cô luôn hoảng hốt, trong tiềm thức luôn cảm thấy lại xảy ra chuyện.

Quả nhiên, “Hân Nhiên, cháu mau đến bệnh viện thành phố, cha cháu ngã bệnh”.

Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, cả người vô lực, cô không dám lái xe, gọi taxi đến bệnh viện.

Đến đó, cô nhìn thấy vẻ mặt bi thương, nặng nề của Trần Bỉnh Đức, “Hân Nhiên, cháu phải cố lên”.

Đương nhiên cô biết lời này có ý nghĩa gì nhưng vẫn ôm chút hi vọng: “Cha cháu đâu? Chú Đức”

Trần Bỉnh Đức nước mắt rưng rưng, “Hân Nhiên, cha cháu đột nhiên bị xuất huyết não, đến bệnh viện… đã không kịp”.

Túi xách trên tay Quý Hân Nhiên lập tức rơi xuống đất, không thể ngờ chuyện lại thành ra thế này.

“Chú Đức, sao có thể như vậy?… Tại sao có thể như vậy? Chú Đức…”

“Hân Nhiên, cháu không thể gục ngã được, mẹ cháu…”, Trần Bỉnh Đức chưa nói hết đã lại rơi nước mắt.

Còn mẹ nữa… sao mẹ cô có thể chấp nhận tin dữ này?

Quý Hân Nhiên ngây dại nhìn cha phủ vải trắng, đây là người mấy ngày trước cô còn rất hận mà giờ đã nằm lẳng lặng nơi nào, rời xa trần thế hỗn loạn, vô trách nhiệm mà đi, bỏ lại mẹ con cô… Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi ông, cô muốn hỏi, bao năm qua rốt cuộc ông đặt mẹ ở vị trí nào? Khi ông ở bên người đàn bà khác có nghĩ đến mẹ không?… Nhưng vĩnh viễn cô không thể biết được đáp án, vĩnh viễn không…

Chỉ vài ngày, Quý Hân Nhiên như phải trải qua mọi thăng trầm cuộc đời, cha mất, mẹ không chịu nổi tin dữ mà bệnh tim tái phát, phải phẫu thuật, vẫn ở trong phòng theo đõi đặc biệt.

“Hân Nhiên, cậu về nghỉ chút đi, mình ở đây trông bác gái cho”, Triệu Nghệ Hiểu khuyên cô.

Cô lắc đầu, cô đã mất cha, không thể mất cả mẹ, cô nhất định phải chờ mẹ tỉnh lại.

“Không về thì ăn gì trước đi đã”, Mễ Kiều Dương nhìn cô, thực sự muốn nắm tay cô, mấy hôm nay cô không ăn gì, mặt tái mét rất đáng sợ, “Hân Nhiên, lúc bác gái tỉnh lại, thấy em như vậy sẽ rất buồn”.

Quý Hân Nhiên nghĩ rồi gật gật đầu. Cô làm gì có thể nuốt trôi nhưng cô không thể gục ngã, cô còn phải chăm sóc mẹ.

Ra khỏi phòng bệnh lại gặp Trần Bỉnh Đức, mấy ngày nay cô luôn ở lại bệnh viện, chuyện của cha đều do Trần Bỉnh Đức lo liệu.

“Hân Nhiên, chú đang muốn tìm cháu. Chú vừa hỏi bác sĩ rồi, mẹ cháu không sao, chỉ là… chuyện hậu sự của cha cháu không thể kéo dài, cháu xem có nên…”

“Chú Đức, chờ mẹ cháu tỉnh rồi bàn”.

“Cũng được… Hân Nhiên, sao Trường Luân còn chưa về?”, từ khi xảy ra chuyện đến giờ Đỗ Trường Luân hẳn cũng phải về kịp rồi mới đúng.

“Chú Đức, không cần chờ anh ấy”, Quý Hân Nhiên thản nhiên nói.

Lúc nhận được điện thoại của bí thư Trần, Đỗ Trường Luân đang xuống xã.

“Trường Luân, nhà xảy ra chuyện lớn như vậy sao cậu không về”, giọng bí thư Trần có chút trách cứ.

“Làm sao vậy ạ?”, anh có chút hồ đồ.

“Cha vợ cậu mất rồi. Sao? Không ai nói cho cậu?”, giờ ngược lại lại khiến bí thư Trần giật mình.

“Cháu về ngay đây”. Đỗ Trường Luân không nói nổi cảm giác trong lòng mình là gì.

Nơi anh công tác cách Vân Hải mười giờ đi đường, trên đường đi lòng anh nóng như lửa đốt, xảy ra chuyện như vậy, không biêt Quý Hân Nhiên thế nào?… Nghĩ đến cô, anh vừa đau lòng vừa giận dữ.

Chuyện như vậy mà cô lại không nói cho mình… Nhưng anh lại nghĩ, có lẽ vì cô không chấp nhận nổi mà ngã bệnh,… nghĩ vậy anh lại càng lo lắng, hận không thể lập tức trở về.

Đầu buổi chiều, Trữ Băng tỉnh lại, thấy Quý Hân Nhiên thì rơi nước mắt.

“Mẹ đừng khóc, mẹ vừa phẫu thuật, khóc không tốt đâu”, cô cố nén nước mắt.

“Hân Nhiên, mẹ chỉ còn lại con thôi…”, giọng Trữ Băng yếu ớt nhưng rất rõ ràng.

“Mẹ…”, cuối cùng Quý Hân Nhiên cũng không nhịn được nữa.

Trên đời này cô cũng chỉ còn có mẹ.

Đỗ Trường Luân về mới biết Trữ Băng vừa phẫu thuật xong, anh đi thẳng đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Quý Hân Nhiên không ở đó, cùng Trữ Băng là Triệu Nghệ Hiểu.

Nhìn thấy Đỗ Trường Luân, Trữ Băng miễn cưỡng cười cười, “Trường Luân, con về rồi?”

“Mẹ, con về rồi”, Đỗ Trường Luân nhìn Trữ Băng mà có chút nghẹn ngào, anh mới đi vài ngày mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.

Trữ Băng bảo Triệu Nghệ Hiểu đẩy giường ra một chút, Đỗ Trường Luân vội nói: “Để con”.

Hai người cùng đẩy giường lại, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Đỗ Trường Luân ngẩng đầu, thấy Quý Hân Nhiên xách theo cặp lồng cơm cùng Mễ Kiều Dương một trước một sau đi vào.

Quý Hân Nhiên mặc áo gió màu đen, mặt tái nhợt, vô cùng tiều tụy.

Thấy anh, Quý Hân Nhiên thoáng sửng sốt: “Anh đã về”, giọng cô rõ ràng có chút ấm ách.

Đỗ Trường Luân gật gật đầu, bên cạnh, Triệu Nghệ Hiểu kéo Mễ Kiều Dương đi ra ngoài.

Hai người đối diện, Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy trong ánh mắt anh có đau lòng, có thương tiếc… dường như còn có cả thứ gì đó không thể nói rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc