MUỐN ĂN BÁNH TRÔI KHÔNG?

Viên Tiêu về đến nhà, nhìn thấy Thang Viên mặc tạp dề màu hồng nhạt đang nấu cơm trong phòng bếp.

Thang Viên nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng từ phòng bếp ló đầu ra, cười ngọt ngào nghênh đón anh: “Anh đã về.”

Nụ cười đáng yêu trong nháy mắt làm phòng ở quạnh quẽ trở nên ấm áp, Viên Tiêu tiến lên, ôm Thang Viên ngửi hương vị ngọt ngào trên người cậu, đáp: “Anh đã về.”

Cái ôm ấm áp làm Thang Viên không khống chế được mà đỏ mặt, lại không thể không đẩy anh ra, chỉ là nói: “Mau buông ra nào, đồ ăn còn ở trong nồi kìa.”

Viên Tiêu buông cậu ra, cười đáp “ừm.”

Nhìn thấy trong nhà có thêm không ít đồ vật, Viên Tiêu quay đầu hỏi Thang Viên: “Em đi siêu thị à?”

Thang Viên vội vàng xào rau, không quay đầu lại đã trả lời: “Dạ, nhà anh sao cái gì cũng không có thế? Em đi siêu thị mua ít rau dưa trái cây, còn có đồ dùng cần khi nấu cơm. Đúng rồi, anh, anh có ăn kiêng gì không, nói cho em, lần sau em sẽ không làm mấy món đó.”

Viên Tiêu tiến lên ôm lấy eo nhỏ của Thang Viên, thổi khí bên tai cậu:

“Bởi vì anh vừa mới dọn tới đây, hơn nữa trước đó không định ở nhà nấu cơm, cho nên không chuẩn bị thứ gì. Anh không ăn kiêng, em cũng không cần nhân nhượng khẩu vị của anh, em làm cái gì anh đều ăn, cũng đều thích ăn. Hơn nữa, em không nên nói nhà anh, bởi vì nơi này về sau chính là nhà của hai chúng ta, ngày mai, chúng ta đi đăng ký được không?”

Tay đang xào rau của Thang Viên ngừng một chút, bởi vì cậu nghe thấy Viên Tiêu nói những lời này thì trong lòng rất là kích động.

Nhà của bọn họ, ngày mai bọn họ có thể kết hôn!?

Thang Viên vui vẻ, quên mất trả lời Viên Tiêu mình nguyện ý, điều này làm Viên Tiêu vẫn đang đợi đáp án bỗng trầm xuống, phỏng đoán, quả nhiên Thang Viên hối hận ban ngày đáp ứng anh chuyện này, đôi mắt hơi cụp xuống, bàn tay đang ôm cũng buông lỏng:

“Thực xin lỗi, quả nhiên là anh cưỡng cầu, nếu em không muốn, anh cũng sẽ không cưỡng bách em, anh chỉ là hy vọng về sau anh có thể bảo vệ em.”

Nghe được giọng điệu buồn bã của Viên Tiêu, Thang Viên mới phản ứng lại, Viên Tiêu vừa mới cầu hôn, thế mà cậu lại quên mất trả lời, vội vàng xoay người lại an ủi anh.

“Không phải, không phải, không phải em không muốn, em chỉ là, chỉ là đối với chuyện ngày mai đăng kí kết hôn cảm thấy quá, quá kích động.”

Thấy Viên Tiêu mở mắt nhìn mình, biểu tình vẫn không quá tin tưởng lời cậu nói, Thang Viên nhịn xuống mặt đỏ muốn nổ tung, nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó lặp lại: “Là thật sự, em nguyện ý, nguyện ý lấy anh.”

Được Thang Viên đột nhiên hôn, Viên Tiêu sờ miệng mình, cười rộ lên, đáp: “Ừm, ngày mai anh xin nghỉ, chúng ta đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.”

Nghĩ đến giấy đăng ký kết hôn, Viên Tiêu lại nói với Thang Viên: “Thang Viên, trước mắt chúng ta có thể có thể không tổ chức hôn lễ được hay không?”

Thang Viên có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, Viên Tiêu giải thích: “Anh mới từ nước ngoài trở về, công tác còn có rất nhiều chuyện cần anh xử lý, chờ anh giải quyết chúng xong, anh nhất định sẽ bồi thường cho em một hôn lễ long trọng nhất.”

Kỳ thật Viên Tiêu lo lắng ba của mình, khi chưa nhận được sự tán thành của Viên Giang Minh, ông nhất định sẽ không nguyện ý tham dự hôn lễ của anh, cũng nhất định sẽ không làm cho hôn lễ được thuận lợi tổ chức, cho nên vì tránh phát sinh ngoài ý muốn, Viên Tiêu chỉ có thể để Thang Viên chịu uất ức trước.

Thang Viên vốn dĩ không suy xét đến kết hôn còn phải tổ chức hôn lễ, hơn nữa trên đời này cậu cũng không có thân nhân và bạn bè, nếu tổ chức hôn lễ cậu cũng không biết nên mời ai tới tham gia, cho nên đối với giải thích của Viên Tiêu, cậu tự nhiên cũng không có ý kiến.

Chờ Thang Viên làm cơm xong, Viên Tiêu giúp đỡ mang đồ ăn lên bàn, ăn một bàn cơm nhà đơn giản lại mỹ vị như vậy, trong lòng Viên Tiêu tràn đầy hạnh phúc.

Một bữa cơm mà khen tài nấu nướng của Thang Viên không ngớt, đến tận khi mặt Thang Viên trở nên đỏ lựng mới thôi.

~Hết chương 12~

Bình luận

Truyện đang đọc