MUÔN HOA TRÊN GẤM


Nhìn thấy Minh Cẩm từ xa đi tới, Lý thị vội ra chào.
"Sao muội muội lại tới đây?" Lý thị cười hỏi, trong mắt lộ ra một tia lo âu.
"Định đến gặp cô nương." Minh Cẩm đáp.

Lý thị biết bọn họ sắp đi, đương nhiên cũng biết nàng sẽ chọn một trong vài ngày này tới Triệu phủ từ biệt.
Lý thị không giải thích gì cả, vội kéo Minh Cẩm vào phòng mình trước đã.
"Vốn định tìm một ngày đến nói câu cáo từ với phu nhân, nhưng Phù Dung báo hôm nay phu nhân không được khỏe, bảo ta ngày mai hẵng tới, ta bèn qua đây trước." Minh Cẩm cười giải thích, trong lòng biết hình như có gì không đúng nhưng cũng không sốt ruột, chờ Lý thị tiết lộ.
"Muội muội ngàn vạn lần phải chú ý," Lý thị cẩn thận kể, "Hai ngày nay tâm tình của cô nương không tốt, thấy ai cũng giận, đã đập phá đồ đạc mấy lần rồi."
"Tại sao lại như vậy?" Minh Cẩm nhíu mày, "Trước đó vài ngày không phải còn tốt lắm à?"
Lý thị liếc ra ngoài cửa sổ, lại kéo Minh Cẩm vào buồng trong rồi mới hạ giọng thì thầm: "Là chuyện của Tiểu Bổng Đầu."
"Em ấy sắp rời phủ lấy chồng mà," Minh Cẩm ngạc nhiên, "Sao còn có thể xảy chuyện?"
"Chính vì cô nương phát hiện vụ em ấy rời phủ." Lý thị nói.
Minh Cẩm sửng sốt: "Chẳng lẽ trước đó Tiểu Bổng Đầu xin phu nhân rời phủ mà không báo cho cô nương?"
Thật ra nàng hiểu phần nào tâm trạng của Tiểu Bổng Đầu, bị Quân Nghiên đối xử như vậy nên nản lòng thoái chí rất nhiều, không muốn cố kỵ bất cứ điều gì nữa.
"Đáng tiếc là không báo nên mới lớn chuyện." Lý thị bất đắc dĩ, "Con bé kia cũng không biết nghĩ thế nào mà gấp gáp quá trời, mới xin phu nhân xong là ngay tháng này phải kết hôn."
"Cô nương vì vậy mà tức giận?" Minh Cẩm có chút hoài nghi.
Tuy không báo cho Quân Nghiên thật khiến cô nàng có chút mất mặt, nhưng dựa theo quan điểm của Quân Nghiên phàm là người qua đường đều không đáng kể, những chuyện vặt vãnh này đâu thể chọc cô nàng mất bình tĩnh đến vậy? Quân Nghiên gửi hy vọng làm rung chuyển lịch sử, sao có thể nổi trận lôi đình vì một chuyện quá tầm thường, chẳng lẽ đúng lúc bà dì cả tới thăm nên tâm trạng tồi tệ khó kiềm chế?!
"Ta còn chưa nói xong," Lý thị có chút thần bí kể tiếp, "Lúc đầu cô nương là vì chuyện này mà hờn dỗi, nhưng sau lại vì Tiểu Bổng Đầu dẫn ra một cọc sự tình khác."
"Tỷ tỷ đừng úp mở nữa," Minh Cẩm nhịn không được lắc cánh tay Lý thị, "Ta nghe sốt cả ruột."
"Là Tri Xuân xảy ra chuyện." Giọng thì thầm của Lý thị gần như không nghe được, nếu không nhờ Minh Cẩm nhìn chằm chằm vào môi cô ta thì cũng không nhận ra mấy từ kia.
"Tri Xuân sao vậy?" Minh Cẩm giật mình nhìn Lý thị, thầm nghĩ quả nhiên đã xảy chuyện.


Nàng sớm cảm giác Tri Xuân có gì đó không ổn, vốn tưởng rằng sau một thời gian thì Quân Nghiên sẽ phát hiện, ai ngờ bị một nha hoàn công phá trước.
Rốt cuộc đây là nội viện nước rất sâu, có một đám đàn bà con gái mỗi ngày đều nhàm chán chỉ đành động não giải buồn.

Tri Xuân có thể đã được huấn luyện đặc biệt gì đó, đối phó với một thiếu nữ như Quân Nghiên thì dư xăng, nhưng không thể nào thoát được biết bao nhiêu nha hoàn bà tử tức phụ trong phủ cùng nhau tính kế.
Mặc dù không nên như vậy nhưng Minh Cẩm vẫn thở phào nhẹ nhõm, gây náo động sớm một chút cũng tốt, còn có thể khống chế trong phạm vi nhỏ của Triệu phủ, coi như cho Triệu phu nhân chút chuyện để làm, chứ để lâu rồi mới bùng phát không chừng sẽ đưa đến đại họa sát thân cho Quân Nghiên.
"Cụ thể là chuyện thế nào ta cũng không rõ lắm, muội biết rồi đó, rất nhiều chuyện trong phủ ta không thể hỏi một chữ," Sắc mặt Lý thị tái xanh nhưng vẫn miễn cưỡng kể tiếp, "Chỉ nghe nói hình như Tri Xuân truyền thư cho người nào đó bên ngoài, bị Tiểu Bổng Đầu phát hiện."
"Là cô nương bảo truyền thư à?" Minh Cẩm nhíu mày.
"Hình như thật sự không phải cô nương sai bảo." Lý thị bĩu môi, "Buổi tối hôm qua Tri Xuân bị Vương bà tử bên người phu nhân bắt đi, bà ta là người lợi hại chuyên phụ trách trừng phạt người làm trong nội viện.

Hai người đi tới hôm nay cũng chưa trở về, cô nương ở trong thư phòng ném bể một bộ đồ sứ, còn xé tất cả sách vở, bắt Tiểu Bổng Đầu quỳ thật lâu tối hôm qua."
Minh Cẩm do dự, hồi lâu mới hỏi: "Hôm nay phải chăng ta không nên tới?"
Những gì Lý thị nói khiến nàng cảm thấy muốn rút lui, trong lòng cũng đánh giá kỹ càng hơn về mấy nha hoàn kia.

Trước đó nàng đoán Tri Xuân là một đứa không an phận, ai ngờ Tiểu Bổng Đầu cũng không phải đèn cạn dầu.

Tri Xuân tinh ranh như vậy mà vẫn bị Tiểu Bổng Đầu bắt được nhược điểm, còn thọc ra chuyện lớn đến thế, hèn chi phu nhân cáo ốm không gặp khách.

Trong nhà xảy chuyện coi bộ toàn phủ sẽ bị náo loạn, nàng không biết có nên đến đây lúc này chăng.
"Đừng bỏ đi." Lý thị vội vàng kéo tay áo Minh Cẩm, "Mọi người đã thấy muội vào viện, nếu muội bỏ đi chẳng phải ta bị bại lộ?"
Minh Cẩm khó xử nhìn Lý thị, hồi lâu mới nói: "Tỷ tỷ vẫn nên nói thẳng ta phải làm sao đi chứ?"

"Ta chỉ muốn báo trước để muội đề phòng, muội muội cứ vào nói câu từ biệt là được, những chuyện khác thì đừng nhắc tới," Lý thị dặn dò, "Ngàn vạn lần không thể nhúng thân vào vũng nước đục này, cho dù có người nhắc tới thì muội cứ làm bộ như không biết là tốt nhất."
"Đa tạ tỷ tỷ đề điểm," Minh Cẩm gật đầu, lúc này mới đứng dậy cười hỏi, "Bây giờ có thể qua đó được rồi?"
Lý thị bị giọng điệu trêu ghẹo của nàng làm cho có chút ngượng ngùng, đẩy nàng một cái: "Chẳng phải là vì muốn tốt cho muội sao?"
Minh Cẩm cười khúc khích, lại cảm tạ Lý thị lần nữa rồi mới đi về hướng viện của Quân Nghiên.

Ghé thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
Trong sân có Hứa đại ca và Lục Trạm đứng canh, Tiểu Bổng Đầu đứng ngoài cửa phòng, thấy Minh Cẩm đến bèn ra đón.

Trên trán Tiểu Bổng Đầu sưng đỏ một cục, còn có một vết rách máu đã đóng vảy, nghĩ đến lời kể của Lý thị, có lẽ là bị Quân Nghiên dùng thứ gì ném trúng nên bị thương.
Minh Cẩm nhíu mày.

Trong số ba người xuyên không, Quân Nghiên thích nhất quảng cáo rùm beng cái gì mà chúng sinh bình đẳng, còn ở hội thơ bênh vực Tri Xuân thiếu chút nữa cãi nhau với người kia, thế mà hiện giờ lại ra tay với một nha hoàn vị thành niên nàng ta không thích, thật đúng là tiêu chuẩn kép!
"Phó tỷ tỷ tới gặp cô nương à," Tiểu Bổng Đầu cười ngượng ngùng, nghiêng đầu né tránh tầm mắt Minh Cẩm, "Chỉ là mấy ngày nay phu nhân bảo cô nương phải tĩnh tâm đọc sách..."
"Mấy ngày nữa ta phải rời đi," Minh Cẩm cười nói, "Đặc biệt lại đây nói câu từ biệt với cô nương, chỉ cần một lát là được."
Tiểu Bổng Đầu do dự một chút rồi tránh đường, khi Minh Cẩm đi ngang qua người bèn thấp giọng nhắc nhở: "Hai ngày nay tâm tình cô nương không tốt, Phó tỷ tỷ..."
"Cảm ơn ngươi." Minh Cẩm gật đầu rồi vào nhà.
Gặp lại Quân Nghiên, thấy bộ dáng cô nàng khác trước quá nhiều khiến Minh Cẩm suýt không nhận ra.
Quân Nghiên gầy đi rất nhiều, cả người bơ phờ, mặc một bộ váy trắng như tuyết, gương mặt không trang điểm trông càng nhợt nhạt hơn nhưng đôi môi vẫn hồng nhuận, thân hình nhìn như cành liễu phất phơ trước gió trông thật yếu ớt rụt rè.

Đặc biệt là biểu cảm trên mặt không còn vẻ ngạo nghễ như trước, ngược lại thỉnh thoảng lộ ra vẻ cô đơn bất lực, thật sự là một người khác hoàn toàn với Quân Nghiên đầy sức sống trước đó.

Trong thâm tâm Minh Cẩm biết rõ, người mà Quân Nghiên đã tốn bao công sức để bám lên chẳng những không đưa ra bất cứ hứa hẹn gì mà còn thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, hại cô nàng bị cấm túc.

Khó khăn lắm mới tìm được một Tri Xuân cảm thấy đáng giá tín nhiệm, thế mà gặp phải kẻ không có ý tốt, còn bị phu nhân mà cô nàng ghét nhất bắt đi.

Một loạt đả kích thật sự quá lớn với Quân Nghiên, hiện giờ cô nàng chân chính nếm mùi tứ cố vô thân, bắt đầu biết tự kiềm chế.
Khi Tiểu Bổng Đầu đưa Minh Cẩm vào phòng, Quân Nghiên đang nằm ghé trên bàn vẽ một bức tranh, thấy Minh Cẩm tiến vào bèn cuống quít muốn nhét bức họa xuống bàn làm dính mực đầy tay, cô nàng đành phải để lại bức họa trên bàn rồi nhếch mép cười xoay người dẫn Minh Cẩm về hướng bên kia.
Chỉ nhìn thoáng qua là Minh Cẩm nhận ra Quân Nghiên đang vẽ một chiếc xe đạp, trong lòng không khỏi buồn cười, phỏng chừng đây là thứ cô nàng muốn tung ra để xoay người.

Tuy nhiên, chưa nói đến ổ trục và bi sắt không dễ giải quyết, sợi xích kia cô nàng tính dùng thứ gì thay thế đều thành vấn đề lớn, nếu muốn làm thì ước chừng vẫn có thể làm được, chỉ là phí tổn sẽ khiến người hết ý kiến nhìn trời.
Tuy trong lòng Minh Cẩm nghĩ vậy nhưng không biểu hiện ra ngoài, giả vờ như không nhìn thấy gì đi theo Quân Nghiên sang bên kia.
Quân Nghiên hiển nhiên hơi bất ngờ khi Minh Cẩm tới chơi, nghe nàng nói sắp rời đi càng thêm kinh ngạc.
"Chị và Lục đại ca sắp đi rồi?" Quân Nghiên đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch như không thể tin tưởng, ánh mắt hướng về phía Lục Trạm.
Minh Cẩm nghe một câu "Lục đại ca" thiếu chút nữa nhíu mày, tại sao mới qua mấy ngày mà xưng hô đều thay đổi? Trước đó nàng nhớ rất rõ ràng, Quân Nghiên chẳng hề quan tâ m hộ vệ tên là gì, chẳng lẽ cô nàng bắt đầu hạ thấp tiêu chuẩn đến mức lấy lòng cả hộ vệ?
Tuy hơi buồn cười nhưng trong lòng Minh Cẩm không khỏi đề phòng, cũng vụng trộm liếc về phía Lục Trạm một cái.
Lục Trạm vẫn giống như trước, mặt vô biểu cảm bình yên đứng nghiêm, bị hai tầm mắt quét tới cũng không tạo ra bất kỳ uy hiếp gì cho chàng, thậm chí mí mắt cũng chả động đậy chút nào.
"Phải, ngày kia sẽ đi." Minh Cẩm hoàn hồn trước, gật đầu cười nói, "Thời gian qua đa tạ cô nương chiếu cố, còn có Minh Lan cũng làm cô nương lo lắng."
"Ồ." Quân Nghiên có vẻ thất thần, nhìn Lục Trạm vài lần nữa, mãi đến khi Minh Cẩm nhắc đến Minh Lan mới miễn cưỡng cười nói, "Sao Minh Lan không cùng tới, tôi còn chờ em ấy đọc sách chung."
"Nó đi hội thơ về là trong người không khỏe.

Mẹ ta thương nó, bảo là nữ tử không tài mới là đức, không cần học hành quá nhiều, giữ nó trong nhà chăm sóc." Minh Cẩm giải thích.
"Nguyên nhân chính vì nữ tử không thể dễ dàng ra cửa mới nên học hành nhiều hơn, biết thêm về thế giới bên ngoài." Quân Nghiên dường như được truyền cảm hứng, đứng dậy lấy hai cuốn sách trên kệ đưa cho Minh Cẩm, "Chị giúp tôi đưa cho Minh Lan, xem như một chút tâm ý."
Minh Cẩm cúi đầu nhìn bìa sách, thấy là hai quyển du ký bèn nhẹ nhàng thở phào, nếu là tiểu thuyết ngôn tình thì thật là củ khoai lang phỏng tay.

Nàng lại trưng ra vẻ mặt tươi cười: "Đâu thể không biết ngượng nhận đồ của cô nương."

"Không sao." Quân Nghiên thờ ơ lắc đầu, lại đẩy hai quyển sách về phía Minh Cẩm, "Lấy đi."
Minh Cẩm lười tiếp tục nhún nhường, cũng không phải thứ gì đáng giá nên nhận cũng không sao.
"Lục đại ca..." Quân Nghiên nhịn không được mở miệng thăm dò, "...được phái về Giang gia sao?"
"Ta cũng không rõ lắm về công việc của đàn ông." Minh Cẩm ngăn chặn sự khó chịu từ đáy lòng, lắc đầu giả bộ làm ra vẻ mặt mờ mịt, "Đương nhiên là chàng đi nơi nào thì ta theo đó."
"Chị chẳng biết gì cả, những chiến tích hiển hách chị không cần biết, những thành quả đáng giá kiêu ngạo nhất trong cuộc sống thì anh ấy không cần chia sẻ với chị." Quân Nghiên hơi ảm đạm, giọng điệu vừa khinh thường vừa ngưỡng mộ, "Chị Minh Cẩm, có đôi khi tôi thật hâm mộ chị, nhưng lại không thể sống giống chị."
"Lời này của cô nương làm ta không hiểu." Minh Cẩm nghe cô nàng cứ nhắc tới Lục Trạm, trong lòng càng thêm bực bội, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt.
"Tôi thật muốn làm một người phụ nữ bình thường giống chị," Quân Nghiên nhìn Minh Cẩm, tiếp tục tự thổ lộ, giống như nhận định chỉ số thông minh của Minh Cẩm không đủ để hiểu được cô nàng nói gì, "Chị chỉ cần làm bà chủ của gia đình mình, may vá nấu cơm, cuộc sống trôi qua bình đạm như nước."
"Nếu cô nương muốn cuộc sống bình đạm thì cứ ở yên trong nhà kiên nhẫn chờ đợi xuất giá, không cần lòng mang thiên hạ." Gương mặt Minh Cẩm lạnh lùng, giọng điệu châm chọc.
Con nhỏ này cho rằng bản thân mình là ai, những chuyện tự hào nhất của Lục Trạm không chia sẻ với bà vợ, chẳng lẽ đem chia sẻ với Triệu Quân Nghiên? Cô ta cứ cho rằng mình đọc được mấy quyển sách, xem mấy bộ phim là có thể biết được tiếng lòng của các chiến sĩ tắm máu chiến đấu hăng hái trên sa trường như Lục Trạm? Là có thể hiểu rõ sự tàn khốc của chiến tranh và sự mong manh của sinh mạng? Là có thể sát cánh với người đàn ông của Minh Cẩm ta đây?
Minh Cẩm thầm cười khẩy, rốt cuộc chợt nhận ra -- Có lẽ sau khi Quân Nghiên nghe Thư Nhã gây chuyện trong hội thơ nên đã ghép Lục Trạm với một nhân vật nào đó trong lịch sử nàng ta biết trước, vì thế mới quan tâ m đến một hộ vệ mà trước đó nàng ta thậm chí chẳng thèm biết tên, những người khác vẫn bị nàng ta coi như phông nền.
Con nhỏ này đã nếm thiệt thòi lớn như vậy mà vẫn không chịu học khôn, Minh Cẩm gần như suy nghĩ với tâm tư ác độc, xứng đáng bị nhóm phông nền kia đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Quân Nghiên ngạc nhiên nhìn Minh Cẩm, kiểu như không ngờ một Minh Cẩm trước nay luôn hòa nhã lại nói ra lời châm chọc như vậy, hồi lâu mới mỉm cười lắc lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ: "Tôi không phải là chị, chị cũng không phải tôi, đời này...!sợ là tôi bắt buộc phải dây dưa với bọn họ." Dứt lời còn thở dài một cách sâu kín, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu là trước đây thì Minh Cẩm tất nhiên nhịn không được mở miệng khuyên nàng ta không nên sống như vậy, nhưng lần này Minh Cẩm lại hoàn toàn không có phản ứng, mặc cho Quân Nghiên tự oán tự than, thậm chí cảm thấy giọng điệu và biểu cảm của nàng ta vừa tục vừa máu chó, gần như muốn cười khẩy ra tiếng.
Một tiếng "Lục đại ca" của Quân Nghiên hoàn toàn dẫm lên chân Minh Cẩm khiến nàng xù lông.

Nếu liệt kê điều Minh Cẩm ghét nhất, không gì khác hơn là có một cô ả cảm thấy hứng thú với người đàn ông của nàng, hơn nữa còn rõ ràng tỏ ra cô ả thấu hiểu Lục Trạm hơn cả Minh Cẩm nàng đây, ngay lúc này không nhảy dựng lên trực tiếp đập cô ả một trận đã là kết quả của sự nỗ lực khắc chế.
Quân Nghiên phạm vào tối kỵ của Minh Cẩm, đương nhiên Minh Cẩm không có khả năng cho nàng ta chút xíu thương xót hay tội nghiệp, chỉ cảm thấy bực bội nói không nên lời, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Thôi, không nói mấy chuyện này nữa!" Quân Nghiên thấy Minh Cẩm không tiếp lời chắc cũng cảm thấy nhàm chán, nói với Minh Cẩm, "Chị đến đây cáo từ phải không? Để tôi đưa chị đến chỗ phu nhân."
"Không thích hợp." Minh Cẩm không mấy nguyện ý.

Thứ nhất phu nhân đã cáo ốm, thứ hai nàng cũng không muốn mình bị Quân Nghiên lợi dụng.
"Có gì mà không thích hợp?" Ánh mắt Quân Nghiên sáng lên, đứng bật dậy, "Để tôi xem ai dám ngăn cản tôi."
Minh Cẩm mặt đầy vạch đen, nhìn Quân Nghiên vội vã xông ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc