MY LOVE

Chuyện đó có là sự thật hay không, với cậu lúc này không quan trọng. Cái đáng để cậu quan tâm hơn hết chính là mấy giọt máu đang nhỏ xuống người cậu, làm ướt và nhuộm đỏ cả cái áo sơ mi màu vàng nhạt của cậu, và còn tiếng rên của anh nữa.

- Ư.....ư.....

- Anh cón chịu nổi không? Nếu không đuợc thí cứ buông tay ra đi. Anh mất nhiều máu quá rồi.

- Không sao.....

Anh mỉm cuời với cậu, dùng sắc mặt xanh xao và những giọt mồ hôi đã trấn an cậu, tuy nhiên, anh không hề biết là anh đang làm cho cậu thêm lo lắng.

- Hết thuốc giảm đau rồi. Khỉ thật! Tôi chỉ kịp lấy hai ống. Tôi lại không thể cầm máu cho anh trong trường hợp này được.

- Cậu....cậu không cần lo cho tôi. Cậu không bị thương chứ?

Cậu nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt dịu dàng của anh.

- Ái....

Anh lại vừa rên lên, cậu tỏ ra hoang mang.

- Anh không sao thật chứ? Anh đừng có chết đó nha. Nếu anh chết thì lương tâm bác sĩ của tôi sẽ bị cắn rức.

Anh bật cười:

- Cậu nhẫn tâm thật đó. Trong trường hợp này mà chỉ nghĩ tới lý tưởng nghề nghiệp, cậu không thấy lo lắng cho tôi tí nào sao?

Cậu không trả lời. Anh nhìu mày:

- Có thứ gì giúp tôi giảm đau không? Tôi sắp chịu không nổi rồi.

- Anh cảm thấy thế nào?

- Đau lắm! Mau tiêm thuốc cho tôi đi.

- Nhưng hết thuốc rồi.

- Mau lên!

- Tôi....thôi được....

Cậu bất ngờ kéo tóc anh xuống và đặt môi mình vào môi anh. Một cái hôn khiến mắt anh mở to. Cậu chủ động hôn anh, một điều mà có mơ anh cũng không hề nghĩ tới. Anh cảm nhận được hơi ấm của cậu đang truyền sang anh, sự mềm mại của đôi môi cậu đang làm tê liệt cơ thể anh. Anh không biết là mình đang quên đi cả cơn đau.

- Anh thấy đỡ hơn chưa?

Cậu đã chấm dứt giây phút đó một cách lạnh lùng.

- Ừ, có một chút! Nhưng nếu cậu tiếp tục tiêm cho tôi kiểu đó thì chắc chắn là tôi sẽ không biết đau là gì đâu. Ái ya, tôi lại thấy đau nữa rồi nè.

Cậu đẩy người anh ra:

- Anh đừng có tham lam quá! Loại thuốc này tiêm nhiều lần sẽ bị lờ đó, không còn tác dụng đâu.

- Tiêm có hai lần chứ mấy. Cậu....

- Đại ca? Anh còn sống thì lên tiếng đi! Anh đang ờ đâu vậy?

Cậu nhận ra giọng nói này là của hai tên đàn em của anh.

- Có nguời tới cứu rồi.

Anh cười:

- Tiếc thật! Tôi cứ mong đuợc thử một lần nữa...

- Nè, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi! Chúng tôi ở dưới đây nè.

Chiếc băng ca cấp cứu đuợc đẩy vội vàng qua hành lang khu phẩu thuật. Hai tên đàn em sốt sắn:

- Tại sao đại ca lại ra nông nổi này? Lúc chúng tôi tới thì thấy tất cả toàn là thây người, hầu như không có ai còn sống hết. Chúng tôi cứ nghĩ là đại ca thoát rồi chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc