MY LOVE

- Không có chuyện gì thì tôi về trước nhé!

Cậu ra đi sau khi ném lại đằng sau một nụ cười hiền lành. Cậu không biết là các cô y tá đang xao xuyến vì cậu:

- Bác sĩ Tô là một chàng trai tuyệt vời.

- Phải đó! Cậu ấy thật là giồng thiên thần.

Tuy nhiên, Thiên Thần đó thật sự đang nén cơn giận trong lòng. Sau khi về tới khu nhà mình, vốn là khu dân cư rất thưa thớt, cậu mới hét lên:

- HOÀNG LONG! THÙ NÀY KHÔNG TRẢ, TA THỀ KHÔNG LÀM NGƯỜI! NGƯƠI LÀ MỘT KẺ VONG ƠN BỘI NGHĨA. ĐỪNG CÓ ĐỂ TA TÌM THẤY NGƯƠI, NẾU KHÔNG THÌ TA NHẤT ĐỊNH SẼ.....

Một bàn tay kéo cậu vào góc tường.

- Ưm....ưm....

Có tiếng suỵt khẽ:

- Cậu muốn chết sao? Im lặng nào.

Là anh. Anh đang cầm súng. Có chuyện gì nhỉ?

- Tao biết mày đang ờ đây mà, Hoàng Long! Ra đây đi! Mày không thể trốn tao cả đời đâu.

Một người đàn ông bị chột một mắt đang tìm anh.

- Hắn là Lục Hùng, cựu thất giáo đầu của Thanh Long Đảng. Hắn hiểu lầm tôi đã phản bội hắn nên truy sát tôi. Nghe này, tôi sẽ đánh lạc hướng của hắn, cậu nhân cơ hội này chạy đi nhé. Nhớ là phải nhanh lên, súng tôi còn 2 viên đạn thôi.

Cậu gật đầu. Anh lao ra và bắn liền một phát súng, Lục Hùng nhanh nhẹn lách người sang một chỗ khác để tránh, hắn bắn trả lễ và chẳng may, viên đạn đã sượt qua vai anh. Anh ngã xuống đất, khảu súng tuột khỏi tay đã bị hắn đá ra xa.

- Cuối cùng thì mày cũng đã ở ngay trước mặt tao. Mày có biết là tao mong đợi ngày này từ rất lâu rồi không? Tao mong muốn giết mày chết đi được. Mày đã cướp của tao tất cả. Sai lầm của mày là không giết chết tao, nhưng mày củng đã lấy đi của tao một con mắt rồi mà. Mày nghĩ sao nếu tao lần lượt móc hết hai mắt của mày, hành hạ mày cho tới lúc chết nhỉ? À, không nên! Tao không nên tạo cơ hội cho mày sống thêm phút nào hết, nếu như vậy thì mày sẽ có thời gian phản công. Vậy thì tao nên giết mày ngay há.

Hắn giơ cao khẩu súng lên, nhắm ngay đầu anh từ một khoảng cách rất gần.

"ĐOÀNG!" - Hắn lảo đảo quay ra sau, hắn bị sốc khi người bắn hắn là cậu. Hắn không hề biết đến sự tồn tại của cậu ở đây. Hắn từ từ ngã xuống,

"CẠCH!" - Cậu buông tọt khảu súng trên tay xuống đất. Đây là khẩu súng của anh và hắn đã vô tình đá tới chỗ cậu. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu chỉ nhớ tới giấc mơ vừa rồi, và cậu đã bắn hắn. Toàn thân cậu run lên.

- Tôi....tôi......tôi vừa bắn hắn.

Anh đã kịp thời xuất hiện bên cậu và đỡ lấy cậu khi cậu dường như không còn đủ sức lực để đứng.

- Tôi.....tôi giết người rồi. Tôi không muốn! Tôi thật sự không muốn như thế đâu.

Anh ôm cậu thật chặt, vùi đầu cậu vào ngực anh. Cậu đang khóc vì hoảng sợ. Anh vỗ về cậu:

- Không phải lỗi ờ cậu. Hắn muốn giết tôi. Cậu chỉ muốn cứu tôi.

- Hức.....tôi không muốn giết hắn thật mà.....hức....

Anh ôm cậu chặt hơn một chút:

- Tôi biết điều đó! Chúng ta về nhà thôi.

Cậu đang nằm trên giường, trong phòng ngủ của mình, bên cạnh là anh. Cậu cần có một ai đó bên cạnh trong lúc này, để giúp cậu bớt hoảng loạn.

"RẦM.....RẦM...." - Tiếng sấm rền khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Cậu lại vừa mơ thấy mình giết hắn. Cậu ôm chặt lấy anh theo phản xạ. Anh mở mắt ra nhìn cậu.

- Cậu vẫn còn nghĩ tới chuyện đó à? Không sao đâu. Tôi sẽ ở bên cậu mà.

Cậu lại khóc, lại run lên trong vòng tay của anh. Anh thở dài:

- Để tôi giúp cậu quên chuyện đó đi nhé

Bình luận

Truyện đang đọc