MỸ NHÂN NHƯ HỌA

Hoàng thị bố trí tiệc nhã yến nhỏ là ở chỗ nhà thủy tạ, tên là Liên Phi các, ba mặt đối diện nước, một chỗ nối liền đê, trên đê liễu xanh rủ xuống, màu xanh hoa cỏ đệm thêm.

Chung quanh thủy tạ cũng là Ngọc Liên đỏ nhạt, lá xanh biếc không ngớt, đặt mình trong thủy tạ ở giữa hồ sen đúng là thanh tịnh nhàn nhã, chợt có chuồn chuồn lướt nước, rơi vào thấp thoáng trong sóng trong veo sen đỏ, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Thẩm Họa vừa vào bờ đê, Mộc Quỳ theo sau lưng vốn là vẫn còn đang liên miên cằn nhằn nói tại sao biểu tiểu thư có thể mặt mộc không trang điểm như vậy tới gặp các tỷ muội Tiêu gia.

Coi như lên chiến trường tướng sĩ cũng phải mài đao sèn soẹt, mặt mũi của nữ nhi gia chính là vũ khí sắc bén, nhất định là phải cố gắng trang điểm một phen, sáng rực chiếu người, giết các nàng không chừa mảnh giáp.

Thẩm Họa cười, chỉ nói: “Dung mạo nữ là vì người tri kỷ, lại không phải đi gặp nhi lang (chàng trai). Lại nói nử tử giữa lúc tranh nhau đọ sắc, chẳng phải là tàn sát lẫn nhau?”

Căn bản là lời nói tùy ý ứng phó “Quỳ khó dây dưa” qua loa tắc trách, Mộc Quỳ lại là nghĩ sai, cười hì hì chợt hiểu nói chờ Thiếu Tướng quân trở lại nhất định sẽ trang điểm biểu cô nương càng thêm như hoa như ngọc, khiến Thiếu Tướng quân chúng ta thấy biểu tiểu thư lập tức “Quăng mũ cởi giáp“.

May mắn chính là Thẩm Họa trải qua sóng gió ở đám nam học sinh, trên mặt không thấy gợn sóng, cũng thiếu chút nữa buồn bực xuất huyết trong miệng, cũng không tiện giải thích cho Mộc Quỳ nói ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là đứng dậy.

Bởi vì Hoàng thị chu đáo, sớm nửa canh giờ đã phái nha hoàn đến trong từng uyển truyền lời, chắc là đặc biệt giữ lại thời gian để tiểu thư các uyển có thể xuống học đường có đủ thời gian sửa sang trang điểm bản thân, Thẩm Họa không đặc biệt trang điểm, chính là sẽ tới sớm chút.

Lúc này Mộc Quỳ lại khép chặt miệng, cánh tay cản lại, ý bảo biểu tiểu thư dừng bước lại, nàng nghiêng người mày cứng lại, lỗ tai bén nhạy run rẩy không ngừng giống như tai con cáo. Trong lòng Thẩm Họa biết Mộc Quỳ này nhĩ lực hơn người nhất định là nghe được chuyện quan trọng gì đó, hiểu ngầm trong lòng cũng không quấy rầy nàng ấy.

Chính là đàng hoàng đứng ở bên cạnh cũng thử nghe tới một chút, chỉ nghe trong thủy tạ cách đó không xa có thiếu nữ đang xì xào bàn tán, chắc là nói cái gì nàng cũng không nghe được rõ lắm, thế nhưng tiếng cười túm năm tụm ba tràn đầy hả hê giễu cợt lại lọt vào tai rõ ràng, Thẩm Họa rất là quen thuộc một tiếng cười duyên dáng trong đó, chính là Kiều Mặc Lan, ngoại tổ mẫu thương yêu.

“Thật là đê tiện vô sỉ!” Mộc Quỳ thu lỗ tai nghiêm mặt đột nhiên tức giận mắng một tiếng.

Thẩm Họa không nóng không vội, trước che Mộc Quỳ phồng quai hàng, để cho nàng ấy chú ý tránh cho khiến người ta nghe thấy gặp phải rắc rối, bây giờ nàng cũng không có năng lực bảo vệ họ chu toàn, thấp giọng hỏi: “Em lại nghe được cái gì?”

Mộc Quỳ hừ lạnh, trong lòng khinh bỉ một phen ba vị tiểu thư trong thủy tạ, bèn kề vào bên tai Thẩm Họa tỉ mỉ nói một tràng mới vừa nghe được, cuối cùng nắm quyền nói: “Biểu tiểu thư không cần lo lắng, có Mộc Quỳ ở đây, quyết không để cho các nàng bắt nạt.”

Thẩm Họa nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Bây giờ em là người hầu ở Hầu phủ, vẫn là thu liễm lại tốt hơn, một lát tự ta sẽ cẩn thận, em ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, tuyệt đối đừng nhúng tay, ta tự có chừng mực.”

“Mộc Quỳ là người phủ tướng quân, cũng không phải là nha hoàn Hầu phủ, không sợ đắc tội các nàng.” Mộc Quỳ nhe nhe răng, nhìn chằm chằm nơi kia không muốn bỏ qua cho như vậy.

Nha đầu này đừng thấy thường ngày dáng vẻ thiếu nữ u mê cười hì hì, vô cùng thích đổ làm son phấn, trâm ngọc trai trâm cài, ngược lại là một bản tính thật sự là Hiệp Can Nghĩa Đảm (anh hùng gan dạ giúp đỡ kẻ yếu). Thẩm Họa đã hỏi sao họ lại đến phủ tướng quân làm người hầu, ngược lại Mộc Quỳ, Mộc Cẩn không giấu diếm cái gì, nói tỉ mỉ thân thế.

Hai người vốn là tỷ muội thứ xuất của quản sự gia đình giàu có, phụ thân vốn cũng không đau không thương, bởi vì án phế thái tử năm đó bị dính líu rất nhiều, phụ thân vì chạy trốn bỏ lại họ, chỉ dẫn theo ca ca tỷ tỷ con vợ cả vội vàng chạy trốn.

Hai người họ lại bị quan nha bắt lại, thuận theo định tội nữ gia quyến còng tay xiềng chân đưa đi quân doanh trấn thủ biên cương Nam Cương sung làm quan kỹ, vốn tưởng rằng phải mặc cho người chà đạp.

May mà khi đó Tiêu Dịch tiếp nhận quân vụ Nam Cương, thủ tiêu doanh quân kỹ lã lướt này, để những tội phụ này đến trong đất cùng trồng trọt lúa nước, cây giống, giúp đỡ nấu cơm trong quân doanh với tướng sĩ.

Ngày đông khâu vá áo bông chống lạnh cho các binh sĩ ra tiền tuyến, mặc dù là việc tay chân nhưng thật sự là việc tôn nghiêm hơn nhiều so với “Việc tay chân” trên giường kia.

Nhưng cũng có người coi thường quân lệnh của Tiêu Dịch, lén lút cho rằng các nàng tiếp tục làm quân kỹ tùy ý cưỡi, bởi vì tỷ muội Mộc thị trẻ tuổi xinh đẹp chính là bị một Phó tướng quân theo dõi.

Lúc ấy, Tiêu Dịch vừa vặn đi ngang qua định tuần tra gia cố tường thành hẻo lánh chút, thấy loại chuyện này xảy ra, mặt mũi âm u lạnh lẽo giơ đao lên kiếm liền chém xuống đầu phó tướng kia, coi như là xuống □□ ngay tại chỗ.

Lúc ấy chọc một tốp tướng lĩnh Nam Cương đang rèn luyện cùng quân Tiêu gia bất mãn, cùng nhau tới quân doanh chinh phạt Tiêu Dịch tùy ý chém giết tướng lĩnh mắc tội hình.

Bởi vì doanh quân kỹ ở Đại Lương là được ngầm thừa nhận hợp pháp, thủ tiêu coi như xong lại còn giết người, nhưng Tiêu tướng quân sớm có chuẩn bị bày Hồng Môn Yến.

Tuy nói cuối cùng là lấy đao kiếm ép những tướng lĩnh này cúi đầu, nhưng một câu nói lúc đó lại hỏi mỗi người bọn họ ngậm miệng không trả lời được —— nếu lúc ấy Tiêu Dịch ta cứu là vợ con của các ngươi, các vị Tướng quân còn sẽ xách theo kiếm lén xông vào lều trại của bổn soái?

Thẩm Họa rốt cuộc biết vì sao Tiêu Dịch có thể được lòng dân chúng ở đất Nam Cương, Tiêu tướng quân nghiêm chỉnh như vậy, có thể không phải là Đại Anh Hùng mà những người này kính ngưỡng, nhưng mà, vì sao mình lén lút nhìn thấy Tiêu tướng quân lại là tay ăn chơi cợt nhã người?

“Mộc Quỳ, nếu như em thật lòng coi ta là tiểu thư, hãy nghe ta một lần, ta tự có chừng mực, một lát em chỉ làm giúp ta một việc tự nhiên có thể.”

Khóe miệng Thẩm Họa khẽ nhếch, mi mắt sáng ngời, bèn là cũng kề vào bên tai Mộc Quỳ tỉ mỉ nói nhỏ, Mộc Quỳ vừa nghe, d!^Nd+n(#Q%*d@n khẽ trợn to hai mắt, ngay sau đó chính là hả hê cười cười.

Thầm nghĩ biểu tiểu thư chúng ta nhìn rất nhàn tĩnh, ngược lại...... Không thể khinh thường nha, làm bộ khẽ nhún người thỏa mãn lên tiếng, “Biểu tiểu thư lợi hại, Mộc Quỳ nhất định cẩn tuân tiểu thư phân phó.”

“Chuyện tốt gì, nhìn ngay cả nha hoàn bên cạnh muội muội cũng vui rạo rực.” Hoàng thị đột nhiên lên tiếng, thướt tha đi tới ở dưới sự vây quanh của nha hoàn ma ma.

Phu nhân Thế tử khó tránh khỏi phô trương phải lớn hơn một chút, nghĩ đến mới vừa rồi Mộc Quỳ và Mộc Cẩn còn định cũng bày ra phô trương lớn một chút, Thẩm Họa lại trở nên thổn thức đau đầu, bày dáng vẻ chủ tử mới quát lớn đám người to lớn sau lưng trở về Kỳ Lân cư.

Tới gặp tỷ muội Tiêu gia như thế, Thẩm Họa cảm thấy vẫn là biết điều chút tốt hơn, cho nên ngay cả hôm nay mặc xiêm áo cũng cực kỳ thanh nhã, chỉ là bộ váy áo ngắn lụa mỏng hoa lan thanh lịch, ước chừng là sau này họ có thể không lui tới thân mật với mình là tốt nhất, chỉ cần làm được quân tử chi giao nhạt như nước.

Thẩm Họa đối mặt Hoàng thị như gió xuân tự nhiên không thể mở miệng đã nói ra chân tướng, “Họa vừa nghĩ tới ngày sau có thể cười đùa chung đụng với các tỷ muội, dĩ nhiên là trong lòng vui mừng căng thẳng, ngược lại mới vừa rồi mất dáng vẻ ở trước mặt biểu tẩu.”

“Muội muội là con gái một, kích động như vậy cũng là có thể thông cảm được.”

Thẩm Họa giương mắt nhìn, sau lưng Hoàng thị còn dẫn theo ba vị tiểu thư ăn quà vặt, ăn đến đầy miệng đầy mảnh vụn nát giống hệt Dục Ca Nhi, đều là bé gái đầu nụ hoa cùng một màu, nghĩ là mấy người còn nhỏ bèn hẹn cùng đi, cũng dễ trông nom các nàng.

Ngay sau đó theo tới là một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi, thân cao gầy, ngược lại tương tự với vóc người Thẩm Họa, Hoàng thị cười nói: “Cũng là đúng dịp, đều tụ tập ở nơi này, ta trước tiên giới thiệu cho Họa muội muội, đây là đại biểu tỷ của muội, Tĩnh Dư.”

Tiêu Tĩnh Dư nghe tiếng gật đầu nhẹ với Thẩm Họa.

Thẩm Họa từng nghe Tiêu Tĩnh Dư, là sau khi Mộc Cẩn nhận được lời mời của Hoàng thị, hỏi thăm bữa tiệc là ý gì? Đi mấy người? Tuy là Mộc Cẩn không hỏi, nha hoàn tới truyền lời cũng phải dựa theo phân phó của phu nhân Thế tử nói rất rõ ràng. Mộc Cẩn sợ Thẩm Họa có chút không nhớ được người, bèn sớm nói trước một chút từng người tám vị tiểu thư Tiêu gia với Thẩm Họa.

Tiêu Tĩnh Dư là trưởng nữ của Trần thị và Tiêu Cảnh Chu, vô cùng được Tiêu hầu gia thương yêu, so với con gái thứ hai cùng Trần thị sinh ra, quả thật Tiêu Cảnh Chu yêu trưởng nữ hơn một chút.

Mà Trần thị lại ngược lại với Tiêu hầu gia, quan hệ với Tiêu Tĩnh Dư cũng không quá thân mật.

Chỉ vì vị tiểu thư con vợ cả này “Tiếng xấu bên ngoài”, rất khác người, vị Tiêu đại tiểu thư này quả thật cực kỳ khác biệt với những tiểu thư thế gia trong khuê phòng kia, yêu thích đi khắp sông núi Đại Hà, thường thường nữ giả nam trang ra vào Hầu phủ, cũng không tính là bí mật gì.

Điểm này thật sự khiến Trần thị có chút không thể tưởng tượng nổi, không ngờ bản thân tuân thủ nghiêm ngặt Nữ Tắc, làm sao lại sinh ra loại nữ nhi gia để người ta chê cười này.

Có lần nàng chính là len lén thu dọn bao gói, biến mất suốt cả một năm mới trở về.

Ngược lại mỗi tháng có gửi thư báo bình an, trong thư mới biết đại nữ nhi đi theo thương đội đến Tây Vực du lịch, Trần thị là vừa bực vừa hận, đối ngoại chỉ nói là thân thể đại nữ nhi yếu đuối bị bệnh, cho nên Tiêu Tĩnh Dư biến mất trong một năm. Lòng của Trần thị cũng sắp nắm bể, quyết định nữ nhi vừa trở lại sẽ phải định ra một mối hôn sự cho nàng, có lẽ có nhà chồng rồi, sinh con sẽ có thể kiềm hãm tính tình.

Hôm nay, Tiêu Tĩnh Dư tuổi mới mười tám, còn chưa thành hôn, bình thường tiểu thư thế gia mười lăm tuổi cập kê, chính là sẽ đính hôn thành hôn, lại kéo lâu chút nữa, cũng chính là mười sáu thành hôn.

Nhưng Tiêu Tĩnh Dư năm nay mười tám, coi như là đại cô nương hiếm thấy trong kinh, ai nhắc tới Tiêu đại tiểu thư, không âm thầm đâm xuống cột sống của Trần thị.

Nói là con cháu tướng môn quả nhiên gia giáo siêu phàm, dạy dỗ nữ nhi gia đều thật sự là khác biệt với nhà khác, còn có Trần thị vốn là thứ xuất, cực kỳ nhạy cảm điểm này, sợ nhất nghe được các quý phu nhân kia lén lút thảo luận vấn đề gia giáo của bà.

Nếu là gia thế bình thường kéo dài tới hiện tại đoán chừng sẽ không có người dám tới cửa cầu hôn, nhưng thân phận Tiêu Tĩnh Dư khác biệt, trưởng nữ Hầu phủ, phụ thân là Thị Lang Hộ Bộ, ca ca là Thiếu Tướng quân chưởng quan quyền hạn trong kinh, hiện tại Trần gia cũng là như mặt trời ban trưa, chính là vừa ra cửa tướng quốc, ai không muốn leo lên mối hôn sự này, cầu hôn vẫn nối liền không dứt, bên trong càng không thiếu vài tránh niên tài tuấn tốt đẹp.

Nhưng Tiêu Tĩnh Dư làm chủ quen rồi, đều không nhìn trúng, chọn tới chọn lui chọn cn thứ hai nhà Bùi thái phó, nghe nói là ma bệnh không còn sống lâu nữa, thân thể vô cùng yếu đuối, còn là một Thiên Tàn (trời sinh khiếm khuyết), ngược lại sinh ra dáng dấp tuấn lãng.

Tiêu Cảnh Chu và Tiêu lão phu nhân kêu đến khuyên mấy lần, cảm thấy tiểu cô nương là bị bề ngoài mê hoặc.

Nàng còn nhỏ không biết cuộc sống sau khi cưới này không chỉ dựa vào tướng mạo nam tử duy trì, cũng là củi gạo dầu muối, gia đình giàu có dĩ nhiên là không cần phải để ý đến những thứ này, nhưng phu thê ân ái trên giường ắt không thể thiếu, làm sao Thiên Tàn này có thể chữa khỏi? Đó là cả đời ở góa đấy!

Ngay cả Trần thị cũng vỗ hèo nói thẳng không đồng ý, dù sao cũng là một miếng thịt trên thân thể rớt xuống, không thân nữa cũng là con gái thai đầu, khi còn bé cũng từng thương từng yêu, chỉ là dần dần lớn lên, Tiêu Tĩnh Dư càng xa lánh với mẫu thân.

Có lúc Trần thị là muốn chỉ sinh con gái thứ hai đúng là hài lòng hơn nhiều, từng đứa từng đứa đều là kiếp trước đến đòi nợ thì phải. Chỉ có lúc này, Trần thị mới rõ ràng cảm nhận được kia quả nhiên là một miếng thịt trên người bà rớt xuống nhỉ, trái nghiệt nên trả một phần cũng trốn không thoát.

Cũng may tháng sáu Tiêu Tĩnh Dư sẽ phải thành hôn, mấy ngày nay Trần thị rất bận rộn, hết lòng đặt mua đồ cưới cho con gái.

Bình luận

Truyện đang đọc