MỸ NHÂN XIN DỪNG BƯỚC


Thứ sáu là một ngày sung sướng, vì sau khóa học buổi chiều thì có thể hưởng thụ được những ngày cuối tuần tuyệt vời.
Mà thứ sáu này lại càng không giống những ngày thứ sáu bình thường, bởi vì sau ngày thứ sáu là cuối tuần, vẫn còn có một kỳ nghỉ nhỏ là ngày mồng 1 tháng 5.
Ngày mồng 1 tháng 5, cộng thêm thứ bảy và chủ nhật nữa thì trường trung học Hạo Nguyệt được cho nghỉ hết thảy 5 ngày, nói cách khác là lần đi học trở lại chính là buổi tối tự học ngày thứ 4.
Đáng lẽ Triệu Cương Băng dự định là trong những ngày nghĩ sẽ đến quá trà sữa phụ một tay, bởi vì theo thời gian thì quán trà sữa càng lúc càng buôn bán rất tốt, một mình Quách Phù Dung làm thì không thể quản lý hết được.
Dĩ nhiên, dựa theo cách nghĩ của Quách Phù Dung thì tốt nhất là nên tìm thêm một nhân viên phục vụ, nếu không thì ngày nào cũng phải luống cuống chân tay hết.
Nhưng mà chiều hôm đó, khi Triệu Cương Băng vừa đi tới bãi giữ xe thì liền bị Hà Hiểu Nhu gọi lại.
- Tối hôm nay tới nhà tôi ăn cơm đi.
Hà Hiểu Nhu lại nói:
- Thư Nhã cũng đi nữa, mọi người cùng tâm sự với nhau đi.
Triệu Cương Băng sửng sốt, nói:
- Cô giáo Hà, cô có ý gì vậy?
- Không có ý gì hết, vừa đúng lúc gần đây tôi luyện tập tài nấu nướng nên muốn mời cậu đến nếm thử thôi, thế nào? Cậu có ý kiến gì không?
- Không có ý kiến.
Triệu Cương Băng liền vội vàng lắc đầu.
- Vậy thì tốt rồi, chờ một lát nữa tôi hết giờ làm việc thì sẽ dẫn cậu đến nhà của tôi.

Hà Hiểu Nhu nói.
Triệu Cương Băng gật đầu, trong lòng cũng hơi ỡm ờ.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Đây là suy nghĩ lớn nhất trong đầu Triệu Cương Băng vào lúc này, Hà Hiểu Nhu ước gì hắn cách xa Lâm Thư Nhã như những hành tinh trong hệ mặt trời vậy, làm sao lại có thể tạo cơ hội đặc biệt cho hắn tiếp xúc gần gũi với Lâm Thư Nhã chứ? Chẳng lẽ là cô ấy cho rằng thiên tư bổn thiếu gia thông minh, đẹp trai vô cùng, hơn nữa khả năng trên giường cũng hạng nhất cho nên muốn cho hắn một cơ hội tiếp cận Lâm Thư Nhã?
Khả năng này rất lớn nha!
Triệu Cương Băng vừa nghĩ đến cảnh YY, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Linh Linh, nói là tối nay không có về nhà ăn cơm.
Hoàng Linh Linh chỉ dặn dò Triệu Cương Băng phải cẩn thận một chút rồi không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, Hà Hiểu Nhu và Lâm Thư Nhã liền xuất hiện ở trong tầm mắt của Triệu Cương Băng.
- Em họ, chị đã nói với em rồi, chờ một lát tới nhà chị thì em hãy chờ xem Triệu Cương Băng lộ ra chân tướng đi nha. Hừ, chẳng qua là hắn tỏ vẻ lương thiện trước mặt mọi người mà thôi, chứ hắn tuyệt đối là một tên công tử bột mà thôi, chỉ cần chị câu dẫn một xíu là ...., hừ.
Hà Hiểu Nhu khinh thường nói tiếp:
- Không có một thằng con trai nào có thể từ chối trước một mỹ nữ.
- Chị họ, chuyện này không hay lắm đâu.
Lâm Thư Nhã cau mày nói tiếp:
- Em với cậu ta là không thể nào, chị cũng không phải không biết, chỉ cần đến lúc em thi tốt nghiệp trung học, hết kỳ nghỉ thì em sẽ về nhà, hủy bỏ hôn ước là được rồi, không cần phải làm như vậy đâu.
- Không được, lúc này mới có mấy ngày mà em đã bị Triệu Cương Băng lừa gạt cho đầu óc rối mù rồi, nếu như cứ tiếp tục trong một hai tháng nữa thì không chừng em sẽ bị cậu ta đưa lên trên giường ấy.
Hà Hiểu Nhu nghiêm túc nói tiếp:
- Chị sẽ bảo vệ em thật tốt.
- Chị họ, chị đừng quá lo lắng.
- Không sao, dù sao thì chị cũng rảnh rỗi mà.
Hai người vừa đi vừa nói, đi tới trước mặt Triệu Cương Băng thì sau đó ba người cùng nhau đi về hướng nhà của Hà Hiểu Nhu.
Dọc trên đường đi, Triệu Cương Băng đều suy nghĩ thử xem rốt cuộc là Hà Hiểu Nhu có ý gì. Mãi đến lúc vào trong nhà Hà Hiểu Nhu thì hắn cũng không nghĩ ra được lý do là tại sao. Bởi vì hôm nay Hà Hiểu Nhu mặc một chiếc váy rất ngắn, lộ ra đôi chân trắng dài thẳng tấp, hắn thực sự là đã bị thu hút.
- Cương Băng, ngồi đi.
Hà Hiểu Nhu lại nói:
- Thư Nhã, vào nhà bếp phụ chị một tay đi.
- Dạ!
Lâm Thư Nhã gật đầu rồi đi theo Hà Hiểu Nhu vào bếp, còn Triệu Cương Băng thì ngồi ở phòng khách xem TV.
- Em xem chị như vậy được chưa?
Hà Hiểu Nhu kéo áo của mình trễ xuống một chút để cho lộ ra cái khe rãnh hình chữ V, cặp bồng đảo đầy thịt lộ ra ngoài, da thịt trắng mịn làm cho người khác không thể không muốn cắn một cái vào đó.

- Chị họ ... Chị định làm gì vậy?
Lâm Thư Nhã thấp giọng hỏi.
- Dĩ nhiên là dụ dỗ cậu ấy rồi. Em cứ đứng ở đây quan sát đi, chị sẽ làm cho em thấy, thằng nhóc này chính là một thứ mặt người dạ thú.
Hà Hiểu Nhu nghiêm túc nói.
- Chị họ, không phải người đàn ông nào cũng như anh ấy vậy đâu.
Lâm Thư Nhã nói.
- Đừng nhắc tới người đó trước mặt chị.
Hà Hiểu Nhu liền biến sắc, nói tiếp:
- Thứ cặn bã đó nên quên đi.
- Xin lỗi chị họ.
- Không có sao đâu Thư Nhã, chờ xem đi.
Hà Hiểu Nhu lại nói:
- Chị họ nhất định bảo vệ em thật tốt.
Nói xong, Hà Hiểu Nhu hít một hơi thật sâu rồi đi ra khỏi nhà bếp.
Nghe được tiếng bước chân ở sau lưng, Triệu Cương Băng có chút bất đắc dĩ thở dài.
Haizzzz, vậy mà định câu dẫn mình ...
Triệu Cương Băng có một bản lĩnh rất thần kỳ, đó là thính lực của hắn đặc biệt tốt, có thể nghe được những thứ mà rất nhiều người khác không nghe được.
Ví dụ như cuộc nói chuyện mới vừa rồi của Lâm Thư Nhã và Hà Hiểu Nhu trong nhà bếp, tuy là hai người rất nhỏ giọng nhưng mà Triệu Cương Băng lại có thể nghe được không sót một chữ.
Đối với chị họ vị hôn thê của mình, Triệu Cương Băng có vẻ rất thích thú. Chuyện hắn và vị hôn thê của mình, người ngoài có thể xen vào quyết định hay sao? Bổn thiếu gia phụng chỉ tán gái, lẽ nào lại phải chống chọi với cô giáo nhỏ này nữa hay sao?
Khóe miệng Triệu Cương Băng cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa. Cô đã định câu dẫn tôi, vậy thì cô phải trả giá thật lớn.

Đúng lúc này, Hà Hiểu Nhu cầm một cây chổi xuất hiện trước mặt Triệu Cương Băng, sau đó khom lưng quét dọn,
Hà Hiểu Nhu vốn mặc áo để lộ ra khe chữ V, lúc này lại khom lưng nên toàn cảnh của bộ ngực liền lộ ra trước mặt Triệu Cương Băng.
- Chậc chậc chậc, vì câu dẫn tôi mà phải hy sinh lớn như vậy sao?
Ánh mắt Triệu Cương Băng liếc nhìn Hà Hiểu Nhu một cái, sau đó hơi dựa người vào ghế salon, thích thú thưởng thức bộ ngực trắng như tuyết kia.
Trong mắt Hà Hiểu Nhu hiện lên vẻ khinh bỉ, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn về phía Lâm Thư Nhã, rồi lại quay qua liếc Triệu Cương Băng.
Lâm Thư Nhã bất đắc dĩ thở dài.
Chị họ à, chuyện này có thể nói lên được cái gì chứ? Một cặp ngực trắng như tuyết như vậy để ở trước mặt, nếu không nhìn thì đó mới là chuyện lạ đó.
Hà Hiểu Nhu vui sướng quét dọn, sau đó định ngồi xuống cạnh Triệu Cương Băng, tiếp đó cô sẽ gia tăng độ câu dẫn hắn, nhất định làm cho người mình chạm vào người Triệu Cương Băng, đến lúc đó có thể chứng minh được Triệu Cương Băng là một tên cầm thú.
Nhưng mà lúc Hà Hiểu Nhu đi qua đi lại, bất ngờ lại bị vấp phải thứ gì đó mà trượt ngã.
Hà Hiểu Nhu vốn đang khom lưng quét nhà nên cả người bị nghiêng về phía trước, muốn té lăn trên đất.
- Aaaa!
Hà Hiểu Nhu kinh hô một tiếng.
Triệu Cương Băng dương dương tự đắc rút chân của mình lại, sau đó đưa tay ra.
Hà Hiểu Nhu được Triệu Cương Băng đưa tay nắm giữ lại, cuối cùng cũng không té lăn trên đất.
Hà Hiểu Nhu còn chưa kịp vui mừng thì đã cảm giác được một cảm giác khác thường truyền tới từ chỗ ngực của mình.
Hình như là bộ ngực của mình đang bị thứ gì đó nắm lấy???


Bình luận

Truyện đang đọc