NẮM LẤY TAY EM

Ngay buổi tối hôm đó, ông bà Kỷ nhận được điện thoại báo tin sắp kết hôn của Hạo Thiên. Chưa hết bàng hoàng thì lại có một tấm ảnh được gửi đến. Kỷ Hiểu Dung là người mở hộp thư cho cha mẹ. Vừa nhìn thấy nội dung, cô gần như hét lên:

- Ba mẹ…Ba mẹ đến xem nè.

Là ảnh của hai đứa trẻ. Cô bé gái thì đang nằm trên giường trong bệnh viện, tay ôm một con gấu bông nhỏ. Cậu con trai hướng mắt về ống kính, đôi mắt nâu nhạt, môi hơi mím lại, gương mắt bầu bĩnh, thoáng nhìn là bà Kỷ cũng đã run giọng, kêu to:

- Giống…giống Hạo Thiên quá.

Theo “chỉ đạo” của ba mẹ, Hiểu Dung mang quyển album gia đình ra. Gần như là một bản sao lại thành công đến 90%. Cô bé gái thì lại có vài nét giống Hiểu Dung và bà Kỷ. Ngôi nhà bỗng chốc chìm trong xúc cảm lâng lâng…

Hiểu Dung gõ những dòng chữ trên QQ cho anh trai mà tay cứ run lên từng chập. Nội dung tin nhắn như lời ba mẹ muốn trả lời gấp: ” Hai đứa trẻ đó là…?”

Tin nhắn đáp lại của Hạo Thiên:” Khi nào về nhà, anh sẽ kể cho.”

Ông bà Kỷ vội vàng vào trong thu dọn hành lí. Họ chỉ mong bay đến Hong Kong càng sớm càng tốt. Linh tính của người làm cha làm mẹ, hiện giờ là người luôn mong muốn con trai  thành gia lập thất cho biết – hai đứa bé trong ảnh có thể chính là hòn ngọc của nhà họ Kỷ – là cháu của ông bà.

… Sáng sớm, trong căn phòng nhỏ ở bệnh viện, Khải Hoa mân mê con gấu nhỏ, hỏi anh trai:

- Anh hai ơi! Lát nữa chú có tới không?

Khải Lạc tuột xuống chiếc ghế cao, mỉm cười:

- Ừ. Chú về thay đồ rồi, chú sẽ tới mà.

Thời gian qua, mỗi lúc bác sĩ chích thuốc, Khải Hoa đã không còn khóc thét lên nữa. Ôm lấy cô bé là một vòng tay ấm áp, dỗ dành cô bé là giọng nói dịu dàng của mẹ….Họ là một gia đình.

- Anh hai ơi!

- Ừ?

- Mình gọi chú là ba có được không?

Mấy hôm trước dì Tiểu Mẫn đã bảo Khải Lạc và Khải Hoa gọi như vậy. Nhưng Khải Lạc vẫn gọi là chú. Cô bé Khải Hoa thường hay bắt chước, thấy anh trai không gọi, cô bé cũng lắc đầu.

- Là ba mới thương con sao? Là chú thì không thương chúng con nữa ạ?

Thâm tình luôn thiêng liêng như thế. Câu hỏi trẻ thơ không hề vụng dại. Hạo Thiên ngẩn ra đôi chút rồi mới trả lời:

- Chú cũng thương con nhưng không bằng ba được. Chú không sinh con ra, ba thì khác. Chúng ta là cha con. Ba là ba của con, khác chú rất nhiều.

Đầu óc non nớt của hai đứa bé, dù có trưởng thành trước tuổi ra sao cũng không hiểu rõ được, thế nào là sự khác nhau của ba và chú? Khải Lạc không gọi vì không thích gọi, chứ cậu bé chưa hiểu được, “chú” chỉ là một danh xưng của người xa lạ, “ba” lại là tình thâm cốt nhục, dù thế nào cũng không thể tách rời.

Ba có yêu thương cậu bé không? Ba là gì? Có ba khác với có chú thế nào? Khải Lạc vẫn chưa hiểu rõ. Nên cậu bé kiên trì không gọi Hạo Thiên là ba. Anh cũng không cưỡng ép, chỉ dịu dàng ôm lấy con trai.

Khải Lạc ngước nhìn đôi mắt trong veo của em gái. Đôi tay nhỏ xíu theo thói quen vỗ lên đầu em gái, khuôn miệng thoáng hiện một nụ cười:

- Em thích gọi ba hay chú?

- Gọi là ba! -Khải Hoa cười híp mắt- Mấy bạn thường được ba dẫn đi chơi. Chú không dẫn các bạn ấy đi. Chỉ có ba thôi!

- Chỉ đi chơi thì anh cũng dẫn em đi được  vậy -Khải Lạc bĩu môi -Không tính.

- Ba mới mua bánh kẹo, quần áo cho các bạn ấy.

- Chú không mua được sao?

- San San nói với em, bạn ấy không có ba. Có nhiều chú tới chỗ bạn ấy, mua bánh kẹo và quần áo đẹp cho bạn ấy. Nhưng bạn ấy không cần họ. Bạn ấy ghét họ lắm. ” Chú” chúng ta sẽ ghét. Ba thì không, phải không anh hai?

Tư duy trẻ con thật lạ. Đứng bên cửa phòng, Hạo Thiên cứ cười mãi. Có con thì ra là như vậy. Hai đứa trẻ ngây thơ, hai đứa con, hai giọt máu của anh.

Cha con thì ra có những mối liên hệ diệu kỳ như vậy. Mỗi khi Khải Hoa khóc nấc lên vì bị kim tiêm đau đớn, mỗi khi cô bé khó chịu bởi thuốc điều trị, lòng người cha lại đau lên khôn xiết….Khải Lạc bị một vết côn trùng chích, làm cha cũng thấy đau lòng.

Vậy mà….5 năm qua, có một người đã âm thầm chịu một mình nỗi đau như vậy. Nhìn cô dịu dàng ôm con, chăm chút thay quần áo, kể chuyện cho Khải Hoa, Khải Lạc nghe trước khi ngủ, Hạo Thiên càng thấm thía…Một khi tình thương gắn liền với trách nhiệm, con người ta mới có thể lớn hơn.

Lâm Hân từ xa đi tới. Thấy anh, cô vẫn còn ngượng ngập, cúi đầu:

- Anh…

- Em về nghỉ đi! Anh đến thay cho em.

- Một lát nữa, bác sĩ tới khám xong, nếu ổn rồi sẽ được về. Hôm qua…hôm qua tôi nghe nói vậy. Tôi…

Cả hai chưa kịp nói thêm thì điện thoại của Hạo Thiên chợt run lên. Là số của Hiểu Dung.

- Alo?

- Anh hai…Ba mẹ và em đứng trước bệnh viện rồi. Anh ở phòng nào?

…Tốc độ nhanh chóng của ba mẹ khiến Hạo Thiên cũng ngạc nhiên. Nhưng rồi anh cũng hiểu. Chuyện có cháu đối  tuy rất bất ngờ  song lại là niềm vui không dễ gì sánh được của ba mẹ. Ông bà muốn gặp cháu cũng là chuyện thường tình.

- Trời ơi!

Bà Kỷ không nén được tiếng than khi tận mắt thấy hai đứa trẻ xinh xắn, ngoan ngoãn trước mắt. Khải Lạc giống Hạo Thiên lúc nhỏ như khuôn đúc, còn Khải Hoa là một tiểu cô nương đáng yêu trong vòng tay bà. Hiểu Dung cũng bị thu hút bởi hai đứa trẻ…Nhìn ba mẹ mừng mừng tủi tủi ôm lấy cháu, cả hai anh em mắt đều thấy cay cay.

Lâm Hân thì thờ thẫn. Từ nhỏ cô sống với bà nội, đối với những biểu hiện thâm tình luôn có sự dè chừng xa cách. Đó là thái độ tự vệ của một con thú từng bị thương, sợ một lần nữa tổn thương.

- Con tên là gì?

- Con tên là Khải Hoa ạ. -Khải Hoa cười ngọt ngào- Anh hai là Khải Lạc.

Khải Hoa và Khải Lạc…Tuy không hay bằng những cái tên ông bà từng nghĩ sẽ đặt cho cháu nhưng như vậy là đủ. Ông Kỷ nghĩ đến việc dẫn Khải Lạc tết này đi chúc Tết mấy ông bạn già, để họ tấm tắc khen ngợi cậu bé mà lòng hỉ hả. So với Tiểu Vương nhà ông Hoàng được cưng chiều quá sinh tệ, bướng bỉnh, Khải Lạc của ông lễ phép biết bao nhiêu.

- Nếu con và Khải Hoa không ngoan ngoãn…ông có thương chúng con không ạ?

Khải Lạc đột ngột hỏi. Đứa bé này luôn có những câu hỏi khiến người khác ngẩn người vì bất ngờ. Nhưng Lâm Hân không mắng con vì điều ấy. Khải Lạc rất nhạy cảm…Bản thân cô cũng tự hỏi, nếu hai đứa trẻ không đáng yêu và ngoan ngoãn, những người này bây giờ có vui như thế khi nhìn thấy chúng không?

- Ông bà không biết nữa -Ông Kỷ nhẹ nhàng- Nhưng Khải Lạc, Khải Hoa thực sự rất ngoan mà.

Một câu trả lời đơn giản. Vấn đề cũng chẳng được giải quyết gì cả. Nhưng Khải Lạc dường như hài lòng với câu trả lời đó. Cậu bé mỉm cười, ôm chặt lấy ông Kỷ hơn…Trên gương mặt già nua những nếp nhăn dường như giãn ra nhiều lắm…Ông cười mà mắt cứ rưng rưng…

Bình luận

Truyện đang đọc