NAM PHI THẤT SỦNG


Sau khoảng một canh giờ, y tỉnh dậy trên giường của hắn.

Dù sao cũng là vua một nước, phải ngồi chống tay canh y ngủ thật không đúng cho lắm.

Nhẹ nhàng rời khỏi giường, y rón rén bước ra cửa để Hoàng Thượng không giật mình.

Nào ngờ hắn đột nhiên mở mắt, thở dài đi tới chỗ y bồng trở lại giường.
- Y: Hoàng Thượng, thiếp không ngủ nổi nữa!!!
- Hắn: Vậy ngồi đây một chút, trẫm mang tổ yến đến.
...
- Hắn: Nào, há miệng ra đi.

Ăn hết bát yến này mới được về.
- Y: Hoà Mai thế nào rồi?
- Hắn: ...con bé thật sự đã nhiễm bệnh, nhưng người đừng quá lo lắng.

Chỉ là giai đoạn đầu tiên thôi, thái y vẫn hết sức chăm sóc cho nó.
- Y: Con bé này...đúng là quá đáng thương rồi.

Từ khi sinh ra đã mang bệnh, bây giờ còn nhỏ như vậy lại nhiễm ôn dịch.


Thiếp đến xem nó thế nào.
- Hắn: Không được, bây giờ trong thành ôn dịch ở khắp nơi, nguy hiểm.
- Cao Đinh: Hoàng Thượng, Lý Phi đang quỳ ở bên ngoài.
- Hắn: Đuổi cô ta về đi, trẫm không muốn thấy cô ta.
...
- Lý Phi: Hoàng Thượng!!! Thần thiếp đã biết sai rồi, thần thiếp biết tội.
Hắn xoa đầu đứng lên đi ra ngoài, vừa nhìn cô ta liền chán ghét thấy rõ.

Hận không thể giết cô ta làm hài nhi của hắn bị kinh động.
- Hắn: Còn dám đến đây sao?
- Lý Phi: Thần thiếp biết sai rồi Hoàng Thượng, thần thiếp nên để người xử trí, không nên tự tiện đưa Nhị Công Chúa đi.
- Hắn: Còn gì nữa?
- Lý Phi: Là thần thiếp không dạy bảo nô tài, dám vô lễ với Đoan Quý Phi.
- Hắn: Bọn chúng không chỉ vô lễ mà còn suýt nữa hại chết hài nhi của trẫm.

Gì mà gián chức vẫn được sủng ái, gì mà muốn gì có đó.

Vương Thành này là của các ngươi rồi phải không?
- Lý Phi: Thần thiếp đã biết tội, mong Hoàng Thượng tha tội.
- Hắn: Làm chủ tử nhưng không biết dạy bảo nô tài, vậy đừng làm chủ tử nữa.

Cao Đinh! Lý Băng Nghi gián làm đáp ứng, lập tức đưa Phúc Hoà đến Nhị Cung.

Từ chủ đến tớ đều không biết phép tắc!
- Lý Phi: Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!!! Sao người nỡ chia cắt mẹ con thiếp như vậy? Hoàng Thượng!
- Hắn: Vậy sao ngươi nỡ chia cắt mẹ con Phụng Tần như vậy?
- Y: Hoàng Thượng, đã có chuyện gì?
- Hắn: Không có gì hết, Nguyệt Nhi đã ăn xong thì trở về Cung đi.
- Y: Dạ...
_Đoan Nguyệt Cung_
- Tường Lam: Cuối cùng Nương Nương cũng về rồi, người vào bên trong cho ấm.
- Y: Ngươi nói xem, Hoà Mai có thể chống chọi với ôn dịch hay không?
- Tường Lam: Có thể, chắc chắn có thể.

Người đừng quá lo lắng!

- Y: Ta muốn đến phòng sách, đừng đi theo ta.
...
Y lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong phòng sách, tất cả những cuốn sách mà y có cũng chẳng thể tìm ra thông tin về ôn dịch lần này, phải chăng không còn cách để khắc phục?
- Y: Vương Gia, bây giờ huynh đang ở đâu? Huynh có biết con gái của hai người, sắp mất mạng rồi hay không?
Sự bất lực và tuyệt vọng của y hy vọng sẽ được đền đáp, ở nơi biên cương xa xôi hy vọng Khâm Thân Vương có thể nghe thấy mà trở về bên mẹ con Phụng Như Mai.
...
_Biên Cương_
- Khâm Thân Vương: Thuần Nguyên Soái nói xem, dạo gần đây lòng Bổn Vương cứ có cảm giác không yên.

Hiện giờ cuộc chiến đã gần kết thúc, có lẽ ta nên trở về sớm hơn dự kiến.

Quân địch đã sức cùng lực kiệt, ta tin Thuần Nguyên Soái có thể làm được.
- Thuần Nguyên Soái: Vậy người hãy mau thu dọn hành lí trở về đi, đừng quên mang theo phương thuốc chữa ôn dịch.
- Khâm Thân Vương: Phải rồi, mang cả nó nữa!
...một tháng trước
- Thuần Nguyên Soái: Vương Gia, nội gián của ta bên quân địch cho biết.

Trong doanh trại của chúng đã bắt đầu rục rịch, có một loại bệnh mới xuất hiện làm cho vô số quân địch nhiễm bệnh và không qua khỏi.

Chúng phải báo thật nhanh về với triều đình để cử thêm thái y đến vì loại bệnh này chỉ có ở nước họ, và cũng chỉ nước họ có phương thuốc chữa trị.
- Khâm Thân Vương: Hay lắm, lệnh ngay xuống cho quân ta chuẩn bị hành trang đầy đủ, đeo khăn mặt kỹ càng tránh để nhiễm bệnh, tận dụng thời cơ quân địch yếu thế đánh tan bọn chúng, cướp phương thuốc về cho nước ta!
- Thuần Nguyên Soái: Vương Gia anh minh!
...hiện tại
- Binh sĩ: Báo! Vương Gia, người có thư từ kinh thành.
- Khâm Thân Vương: Mau đưa cho ta.

...
Khâm Thân Vương, là ta Nguyệt Nhi đây.

Dạo gần đây trong Cung xuất hiện bệnh lạ, thái y ngày đêm tìm hiểu mà vẫn chưa có cách nào chữa trị.

Mong huynh nghe tin này đừng quá lo lắng, ma ma chăm sóc cho Hoà Mai cũng đã nhiễm bệnh, và tất nhiên bây giờ con bé cũng vậy.

Nhưng con bé được chăm sóc rất tốt, thái y vẫn ngày đêm túc trực bên cạnh nó.

Ta mong huynh sẽ mau chóng hoàn thành chiến sự để trở về với mẹ con Phụng Tần.

Bây giờ cô ấy rất cần huynh ở bên.

Trong thời gian này, ta và các phi tần sẽ ở bên cạnh mẹ con họ.

Ta hy vọng huynh giữ gìn sức khỏe, đánh nhanh thắng nhanh!
Đoan Minh Nguyệt.
...
- Khâm Thân Vương: Chết tiệt! Ôn dịch tràn vào Thành rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc