NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



"Loại xe gì? Màu gì? Anh còn nhớ không?"
"Buick đi.

.

.

.

.

." Nhân viên thu phí suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Hình như là Buick, xe màu vàng."
"Đi về phía nào ?" Tần Dĩ Nam vừa hỏi, vừa đạp chân ga, nhân viên thu phí vừa nói "Quẹo phải" xong, anh đã điều khiển tay lái, quẹo phải nhanh chóng chạy xe trên đại lộ.
--- ----
Chuông báo thức của Tống Thanh Xuân là chín giờ rưỡi sáng, nhưng do suốt một đêm không ngủ, nên cô hoàn toàn không bị đánh thức bởi chuông báo thức.
Hơn nữa cô còn đang ở trong giấc mộng, nằm mơ thấy hình ảnh Tô Chi Niệm đang ôm hôn triền miên với một người phụ nữ nào đó.

Mới đầu cô còn ôm thái độ xem kịch vui, ánh mắt không hề quan tâm thưởng thức một màn cung xuân đồ này.
Nhưng vào lúc cô đang xem rất hăng say, thì cái người phụ nữ vốn đang đưa lưng về phía cô kia, chợt xoay mặt về phía cô.
Cô ở trong mộng, còn tưởng tượng đến bộ dạng của người phụ nữ kia, nhưng đợi đến khi cô nhìn thấy rõ tướng mạo của cô ta rồi thì trái tim liền hung hăng run lên, rồi lập tức tỉnh lại từ trong mộng.
Tống Thanh Xuân ôm chăn, chợt ngồi dậy, dùng sức vỗ vỗ vào trái tim của mình, sau đó mới chậm rãi quay đầu về phía chiếc gương, sau khi xác định rằng khuôn mặt của cô giống y như đúc với khuôn mặt của người phụ nữ ôm hôn với Tô Chi Niệm trong mộng kia thì liền nhắm tịt mắt lại.
Gặp quỷ, sao cô lại nằm mơ giữa ban ngày thế này, hơn nữa còn là mình với Tô Chi Niệm làm chuyện đó nữa?
Nhất định là bởi vì chuyện vào buổi tối ngày hôm qua.

.

.

.

.

.
Theo suy nghĩ của Tống Thanh Xuân, ngay sau đó trong đầu của cô liền hiện lên hình ảnh buổi tối hôm qua Tô Chi Niệm đè ở trên người cô, hôn môi mãnh liệt, ngay sau đó mặt của cô đỏ lên giống như bị thiêu đốt, còn lan đến cả hai mang tai xinh xắn.

Tống Thanh Xuân hung hăng lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu, rồi mới cầm điện thoại di động lên, phát hiện ra thế nhưng điện thoại lại vì hết pin mà tắt máy.
Tống Thanh Xuân xuống giường, cắm sạc cho điện thoại di động, sau đó đi vào phòng tắm, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên vách tường một cái, thế nhưng đã mười một giờ rưỡi.
Ba giờ chiều, là lễ khai trương của tập đoàn Tống thị, xem ra không thể đến công ty rồi.

.

.

.

.

.
Tống Thanh Xuân vừa vào phòng tắm, vừa nghĩ cách để giải thích với cấp trên lý do mình nghỉ việc.
Trong lúc đang tắm, Tống Thanh Xuân nghĩ ra rất nhiều cớ, nhưng khi đứng ở trước bồn rửa tay, vào lúc đánh răng, xuyên qua mặt gương, nhìn thấy những chỗ da thịt lộ ra bên ngoài của mình, phủ đầy các vết hồng hồng, trong đầu cô vốn đang suy nghĩ đến cách nói chuyện với cấp trên, thì lại không khống chế được mà nghĩ đến hình ảnh của cô và Tô Chi Niệm.
Cho đến khi cô theo bản năng mà nuốt nước miếng, cũng đồng thời nuốt kem đánh răng vào trong miệng, thì cô mới phục hồi lại tinh thần, lại một lần nữa lắc đầu, ném những hình ảnh kia ra khỏi đầu, sau đó đỏ mặt cúi đầu súc miệng.
Tống Thanh Xuân xuống tầng, vào lúc đi vào phòng ăn để uống nước, thì ở trên tủ lạnh có dán một tờ giấy ghi chú của Tô Chi Niệm.
Mấy từ này vô cùng đơn giản, chữ viết lưu loát, rồng bay phượng múa.
"Bữa sáng ở trong hộp giữ nhiệt."
Ánh mắt của Tống Thanh Xuân khi nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, đã bất tri bất giác, trở nên cực kỳ nhu tình và mềm mại nhưng cô không hề biết, môi của cô mang theo một ý cười, dính tờ giấy vào trên áo ngủ của mình, sau đó liền đi tới trước chỗ hộp giữ nhiệt, bưng những điểm tâm mà Tô Chi Niệm đã mua vào lúc sáng lên trên bàn ăn, ngồi xuống rồi ăn không còn một mống.
Tống Thanh Xuân ở lại một lúc, rồi lên đường từ biệt thự của Tô Chi Niệm, đi đến nơi tổ chúc lễ khai trương của tập đoàn Tống thị..


Bình luận

Truyện đang đọc