NAM THÀNH CÓ MƯA

Mốc dịch

Diệp Dao làm lơ bàn tay đang đưa ra muốn giúp đỡ của Tống Uyển, xoay người vớt mì trong nồi canh ra, hoàn toàn bỏ mặc Tống Uyển bên ngoài, “Công việc chăm sóc người ta nào dám để cô Tống làm, tôi làm là được rồi, hơn nữa tính cách của anh trai tôi tôi hiểu, nhìn bề ngoài anh ấy dễ tính thế thôi, nhưng thật ra rất hay soi mói.” Cô nghiêng đầu cười với Tống Uyển, nụ cười mang hàm ý “người nhà tôi.”

Ngay sau hôm Diệp Gia Thụ bị thương thì Diệp Dao đến, cô ấy tưởng Tống Uyển đã chuyển đi nên xách theo túi hành lý to đùng tiếp tục xin ở nhờ, vừa mới đẩy cửa vào thì cảm thấy bầu không khí có gì đó thay đổi kì lạ, cực kì không giống mấy ngày trước Diệp Gia Thụ đưa Tống Uyển về. Sự thay đổi này hoàn toàn gạt cô ấy ra ngoài.

Diệp Gia Thụ đuổi khách, nói mấy ngày nay không có thời gian tiếp đón cô ấy, cô nhìn thuốc và bông băng trên bàn, hỏi “ai bị thương?” Anh đứng trước cửa nhà, Tống Uyển đứng ở cửa sổ, hai người đều không nói gì, như liên minh ngầm hiểu ý nhau.

Diệp Dao mím môi, ngón tay thả lỏng, hành lý rơi xuống đất, cô ấy tiến lên một bước vạch áo ngoài của Diệp Gia Thụ ra.

“Làm gì đấy?” Diệp Gia Thụ kéo lại.

“Anh bị thương ư? Sao lại thế này?” Động tác của Diệp Dao mạnh hơn, không kéo được áo anh ra thì bắt đầu xé, dù Diệp Gia Thụ kịp thời giằng lại nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy bông băng trắng xóa quấn trên lưng anh.

Diệp Gia Thụ bước về phía trước, đưa tay ra dấu mời về: “Cô về trước đi, tôi phải ở nhà mấy ngày, cô sống ở đây không tiện.”

Diệp Dao đưa mắt nhìn về phía Tống Uyển, cô vẫn quay mặt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, để lại bóng lưng không thể nhìn ra được điều gì.

“Sao lại không tiện? Anh bị thương phải có người chăm sóc chứ?” Cô ấy không về, ngược lại còn ngang ngạnh chen vào, tỏ vẻ “anh làm gì được em.”

Diệp Gia Thụ chau mày, “Cô định sống ở đây sao? Ngủ dưới đất?”

“Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất!”

Anh đã quen Diệp Dao nhiều năm, biết rất rõ con người cô không có gì gọi là “thể diện”, trong cuộc sống và tình cảm, cô ấy là người điếc không sợ súng, có thể lập tức biến mình trở ương ngạnh.

Nhưng cũng khác hẳn với Tống Uyển, không có cái gọi là dứt khoát hay không, đơn giản chỉ là trong cuộc sống nước đến chân thì nhảy, không nhảy được thì giơ tay đầu hàng, thua hay thắng suy cho cùng khác nhau được bao nhiêu.

Tống Uyển thông minh nhận ra Diệp Dao đang cố ý ám chỉ mình, vốn cô là kẻ chen ngang làm liên lụy đến người vô tội. Cô không nói gì, vào phòng thu dọn đồ đạc của mình.

Sau lưng có tiếng bước chân, ánh đèn bị che khuất, “Cô không thể đi được.”

“Dù sao cũng không thể để cô Diệp ngủ dưới đất.”

“Cô ấy thích ngủ đất thì cho ngủ đất, bây giờ cô đi đâu?”

“Anh còn lo tôi còn có chỗ đi sao?”

Im lặng bao phủ, Tống Uyển còn bổ sung thêm một câu, “Tôi đi tìm Tống Giới, sau đó thì tính tiếp.”

Diệp Gia Thụ bước gần thêm mấy bước, cúi đầu nhìn cô, “Nhát dao hôm qua rõ ràng là nhằm vào cô, biết xe cô đỗ ở chỗ đó, người bạn cho cô mượn xe chắc chắn cũng liên quan. Tống Uyển, cô đã đắc tội với bao nhiêu người vậy?”

Tống Uyển mỉm cười, “Trốn ở chỗ anh thì an toàn sao?”

Anh sốt ruột chau mày, đưa tay lấy một điếu thuốc ra châm, “Dù sao tôi đã cứu cô, có qua có lại, cô phải nghe lời tôi một lần.”

“Tôi không thể tiếp tục gây thêm phiền phức cho anh được.”

“Đã gây phiền phức cho tôi rồi, cô tưởng trả tiền thuốc men viện phí là thanh toán xong ư?” Diệp Gia Thụ hơi nheo mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Trong ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi có sự sắc bén như khiêu khích và chiếm đóng. Tống Uyển nghiêng đầu né tránh.

Cuối cùng, Diệp Gia Thụ đứng giữa giảng hòa, Diệp Dao nhường một bước, đồng ý không ở lại, nhưng ban ngày sẽ đến chăm sóc anh.

Chưa bao giờ Tống Uyển gặp phải tình cảnh xấu hổ nhường này, nhưng dường như Diệp Gia Thụ thích nhìn cô ngại ngùng, anh ranh mãnh như những người trẻ tuổi khác, như kỳ thủ vẫn luôn giấu nghề, sau từng bước đi dè dặt cuối cùng cũng ra tay với đối phương, anh muốn để mùi vị chiến thắng kéo dài hơn nữa.

Ba con người với những nỗi niềm tâm sự riêng cùng sống trong căn nhà trọ chật chội, thoạt nhìn có vẻ ồn ào hẳn lên. Mỗi lần đến Diệp Dao đều gây hấn với Tống Uyển như chú gà trống kiêu ngạo, nhưng lần nào Tống Uyển cũng dùng nụ cười “có cũng như không” để đáp lại. Tính cách cô ấy thẳng thắn, không thể làm gì với một Tống Uyển mang trong mình tâm sự nặng nề, cũng giống như từ trước đến nay không thể làm gì Diệp Gia Thụ.

Cũng có lúc Tống Uyển cảm thấy bất đắc dĩ, ví dụ như lúc Diệp Dao buồn chán muốn kéo cô và Diệp Gia Thụ cùng chơi bài poker. Diệp Dao tưởng rằng Tống Uyển không thạo trò này, không ngờ chỉ mấy ván đã thua tơi bời trước Tống Uyển.

Thêm một ván nữa, Tống Uyển là người đầu tiên đánh hết bài trong tay.

Diệp Dao thua đến nỗi chẳng còn chút sức lực nào, “Này, cô làm nghề gì vậy?”

“Cô cảm thấy tôi đi làm sao?”

Diệp Dao bĩu môi, “Đúng là số cô chủ, bình thường không phải đi làm, thạo nhất mấy trò học chẳng hay cày chẳng biết kiểu này.”

“Diệp Dao.” Diệp Gia Thụ cảnh cáo.

Nét mặt Tống Uyển không mảy may thay đổi, cô đưa tay xếp gọn bài rơi trên bàn, “Chơi nữa không?”

“Không chơi nữa không chơi nữa! Chả thú vị gì cả.” Mấy ngày qua sống cùng với hai người họ, Diệp Dao không thể tìm thấy một nhược điểm nào của Tống Uyển, càng tiếp xúc với cô càng có thiện cảm... Lúc mới đầu cô ấy cảm thấy Tống Uyển là người tự phụ kiêu ngạo, sau này phát hiện tính cách cô rất ôn hòa, có đôi khi cô giấu Diệp Gia Thụ làm khó Tống Uyển, bắt Tống Uyển làm người giúp việc cho mình, Tống Uyển không nói gì mà cứ thế làm theo. Cô quát mắng om sòm, cố ý thốt ra những lời khó nghe, nhưng Tống Uyển chưa bao giờ cáu giận.

Sau cơm tối, lau dọn xong bàn ăn, Tống Uyển chủ động vào rửa bát cùng. Có điều Diệp Dao đẩy cô ra ngoài như ghét bỏ: “Cô ra ngoài đi, không cần cô giúp đâu.”

Tiếng bước chân xa dần, Diệp Dao mở vòi nước ra, nước chảy xuống ào ào, lúc này cô ấy mới sực tỉnh, lúc vớt bát lên nước còn bắn vào mu bàn tay.

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Gia Thụ, mỗi lần biểu diễn xong đều có rất nhiều cô gái xinh đẹp nhét hoa hồng, tiền hoặc danh thiếp vào túi áo anh. Diệp Gia Thụ chưa bao giờ nhận, ra khỏi quán bar đi vào con ngõ phía sau liền giũ áo khoác ra, đủ loại đồ rơi xuống đất như tuyết đổ. Tuổi thiếu niên mang một sự kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt. Anh tựa người vào tường, châm một điếu thuốc, thưởng thức dư vị thành công của buổi biểu diễn. Diệp Dao xin cô bạn đi cùng một điếu thuốc, bạo gan đi tới mượn anh ít lửa. Anh nghiêng đầu nhìn, đưa điếu thuốc của mình cho cô, nhướn mày hỏi: “Biết hút không?” Cô bèn bạo dạn rít mạnh một hơi, ho sặc sụa hồi lâu mới ngẩng đầu lên trả lời: “Sau này thì biết.”

Nhờ đó họ quen nhau. Về sau thường xuyên tụ tập ăn thịt nướng, kể về những giấc mơ hăm hở của thiếu niên... cô đã quên khi ấy mình vẫn còn ước mơ. Trần Tư Dương khoác vai Lý Tuyết, Diệp Gia Thụ đi một mình, cô cũng chỉ có một mình. Diệp Gia Thụ không có bạn đồng hành, còn những người bạn của cô lại tầm thường không dám để người khác gặp. Cô thường nghĩ giá như có thể gặp Diệp Gia Thụ sớm hơn thì tốt biết bao, hoặc nếu cô biết tương lai có một ngày mình quen Diệp Gia Thụ thì thật tuyệt vời. Có khổ hơn nữa khó khăn hơn nữa cô cũng cắn răng chịu đựng, không cần phải đi trên con đường duy nhất, con đường còn thừa lại cuối cùng ấy.

Diệp Dao thẫn thờ rửa xong bát như cam chịu số phận, cũng lau sạch sẽ bệ bếp. Cô bước khỏi cửa nhà bếp, nhìn Diệp Gia Thụ và Tống Uyển đang sóng vai đứng cùng nhau, đều đang hút thuốc. Tống Uyển đứng tựa vào bệ cửa sổ, làn khói vấn vít lượn lờ làm đường nét gương mặt cô như ẩn như hiện, y hệt như người đẹp trong tấm lịch treo tường kiểu cũ. Hình như cuộc nói chuyện của họ vừa kết thúc, không ai nói gì, nhưng sự trầm lặng còn hàm xúc sâu lắng hơn cả câu từ. Trong im ắng kéo dài, ánh mắt Diệp Gia Thụ ngậm ý cười, khóe miệng cong lên không hề che dấu.

Nụ cười ấy đâm vào khoảng không trong lòng Diệp Dao.

Diệp Dao đứng đó rất lâu rồi mới mở miệng: “Này! Cô tiễn tôi về đi.”

Tống Uyển quay đầu lại... qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, cô đã tự hiểu từ “này” đồng nghĩa với việc gọi cô.

Tống Uyển dập tắt điếu thuốc, đi tới chỗ Diệp Dao. Cô đứng trước cửa thay giầy, xuống dưới tầng với Diệp Dao.

Căn nhà kiểu cũ, phải giẫm chân thật mạnh đèn mới sáng, có người vừa mới về nhà, kéo “xoạch” cánh cửa sắt, cả căn nhà cũng rung lên theo.

“Gia Thụ đã chịu rất nhiều đau khổ.” Trong bóng tối trước căn nhà, bước chân Diệp Dao dừng lại.

Tống Uyển bỗng nhiên có dự cảm cô ấy sẽ tâm sự tất cả, trong im lặng cô quyết định tiếp tục nghe cô ấy nói tiếp.

Vì vậy cô đã được nghe kể về một Diệp Gia Thụ hoàn toàn khác.

Tài hoa xuất chúng không ai sánh bằng, tự mình sáng tác tự mình biểu diễn, mỗi lần biểu diễn underground (1) trong quán bar đều chật kín chỗ ngồi, bắt đầu từ con số không, nhanh chóng vụt lên nổi tiếng trong giới nhạc rock underground Nam Thành, đến hiện giờ vẫn còn người hâm mộ trung thành sưu tập những album mà họ tự phát hành miễn phí.

Diệp Dao bất ngờ hỏi: “Ba năm trước ở khu Hà Tây xảy ra đám cháy rất lớn làm bốn người chết, cô có ấn tượng không?”

Tống Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu.

Diệp Dao ngập ngừng, tiếp tục kể: “... Sau khi nổi tiếng, có công ty phát hành đĩa nhạc muốn kí hợp đồng với họ, muốn họ chuyển từ underground sang thị trường chính thống để phát triển. Diệp Gia Thụ và Trần Tư Dương bắt đầu có mâu thuẫn, cãi nhau rất dữ. Tối hôm ấy Trần Tư Dương uống đến say mèm, tầng phía trên cháy, chết bốn người, trong đó có Trần Tư Dương... Diệp Gia Thụ cảm thấy là lỗi của mình, nếu không cãi nhau, Trần Tư Dương sẽ không uống nhiều đến vậy, cũng sẽ không...”

Diệp Dao thở một tiếng thật dài: “... Nhóm nhạc giải tán, bố của Trần Tư Dương đổ bệnh nặng, Diệp Gia Thụ gánh vác toàn bộ trách nhiệm. Không có âm nhạc, anh ấy cũng không có sở trường nào khác, sống lay sống lắt, tiền kiếm được chỉ để lại một ít cho mình dùng, còn lại đều đưa hết cho nhà họ Trần.”

Đây là tất cả những gì về Diệp Gia Thụ mà cô ấy thấy. Anh hiện giờ như một hạt bụi u ám, người ta dần dần quên thật ra anh vốn là một ngôi sao, vốn nên tỏa sáng rực rỡ lộng lẫy.

Khoảnh khác ban nãy anh kìm lòng không đậu nở nụ cười, cô như bắt gặp được ánh sáng mỏng manh đã lâu không thấy, đã từng sưởi ấm cô cũng từng thiêu đốt cô.

“... Tống Uyển, tôi biết thân phận các cô khác rất xa chúng tôi, rốt cuộc đã quen biết thế nào, tôi cũng không biết cô có mục đích gì.” Diệp Dao ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt rất gần ép người đối diện phải nhìn thẳng vào nó, “... Nhưng cô đừng phụ lòng anh ấy.”

Từ trước đến nay Diệp Dao vẫn luôn trang điểm xinh đẹp, nhưng giờ phút này Tống Uyển có thể nhận ra sự cầu khẩn chân thành không nhiễm bất kì tạp chất nào trên gương mặt cô ấy.

Thật đáng tiếc.

Tống Uyển thầm thở dài trong lòng, cô ngoảnh đầu đưa mắt nhìn màn sương đêm nặng trĩu nơi xa xa, nơi ấy không nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào, ngay cả ánh đèn cũng lờ mờ.

“... Xin lỗi, tôi không làm được. Tôi không xứng với anh ấy.”

(1) Âm nhạc Underground (nhạc ngầm, nhạc dưới hầm) bao gồm các thể loại âm nhạc không chính thống, và thường có những khác biệt với những thể loại âm nhạc đương đại, quá mới lạ cho thính giả thông thường. [1] Bất kì bài hát nào không được quảng bá một cách hợp pháp đều được coi là nhạc underground

Bình luận

Truyện đang đọc