NGANG TÀNG CÙNG ANH



Thật ra cảnh sát Giang làm việc rất nghiêm túc, chỉ là lúc không có việc gì thì hay nói đùa.
Giang Văn Quân đột nhiên liếc cấp dưới một cái, trầm giọng nói: “Vụ án này tra không rõ, trừ cậu một tháng tiền thưởng.”
“Phốc ——” mọi người tự đánh miệng mình: “Này thì miệng tiện...”
Người trong tổ tất cả đều cười haha.
Cơm nước xong, trở lại cảnh cục.
Giang Văn Quân nói với Lý Tử Thất: “Người nọ nhắn lại cho cô kìa.”
Nói xong, giơ di động tới trước mặt Lý Tử Thất, ánh mắt thâm trầm lãnh duệ nhìn chằm chằm cô.
Lý Tử Thất nâng mắt, nhìn về phía màn hình, bên trong viết một chữ: “Ừ” cực kì ngắn gọn...!Lý Tử Thất lại giống như thấy được đối phương đen mặt đặc biệt không kiên nhẫn...
“Cảm ơn.” Cô gật gật đầu với Giang Văn Quân.
Giang Văn Quân thu lại di động.
Chỉ thấy Lý Tử Thất cầm tư liệu, còn nghiêm túc nghiên cứu.

Giống như...!không quan tâm đến nội dung tin nhắn này lắm.
Sắc mặt Lý Tử Thất như thường xem tư liệu.
Cô, đã đoán ra Trần Hoa Vinh nhất định sẽ trả lời cô như vậy, cho nên, cô không thấy có gì bất ngờ cả.
Nếu Trần Hoa Vinh đã biết cô lỡ hẹn sẽ không ngu ngốc đợi ở đó.

Lý Tử Thất không rối rắm nữa, bây giờ đối với cô mà nói, quan trọng nhất...!Chính là tra ra ai mua chiếc “vòng cổ xe thể thao” kia của cha mẹ mình!!!
Giang Văn Quân dư quang nhìn cô, nghĩ cô sẽ nói gì đó.

Nhưng chẳng có gì.
Cô im lặng ngồi ở đó, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không ảnh hưởng tới cô.
Giang Văn Quân nhìn sâu vào cô một lát.
Anh cúi đầu xem tư liệu.

Đột nhiên, anh lại ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cô.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, há miệng thở dốc...!Nghĩ muốn nói với cô gì đó, rồi lại nhíu nhíu mày, khép miệng lại.
Anh rối rắm một hồi lâu, rốt cục mở miệng ra, làm như quyết tâm một phen, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô.

Anh hít sâu một hơi, phát ra một âm: “Vi...”
“Cốc cốc cốc ——” Đột nhiên có người gõ cửa: “Đội trưởng —— vụ án có tiến triển!!! ”
Giang Văn Quân nhìn cảnh viên trước cửa, cuối cùng...!Vẫn là đem lời muốn nói nuốt về trong bụng.
Tiếp theo, anh lại bận rộn chân không chạm nổi đất.
...
Đầu bên kia, Trần Hoa Vinh sắc mặt âm trầm ném di động.
“Cái đám phế vật này làm việc kiểu gì đấy??? Một đám đều là thùng cơm???!!! ” Trần Hoa Vinh ném một phần văn kiện, vung bút lên, gạch một dấu đỏ thật to ở trên văn kiện!!!
Anh vẻ mặt âm trầm ấn số nội tuyến: “Quản lý tài vụ mắt mù à??? Chỗ này viết thừa một số không!!! Không kiểm tra đối chiếu à??? Viết thêm một số không, công ty phải tổn thất đến hơn một ngàn vạn!!! Chuyện này ai tới chịu trách nhiệm???!!! ”
Trợ lý Jayson sợ tới mức không dám thở mạnh.
Cho tới buổi trưa Boss vẫn đen mặt như đáy nồi..........
Ai nói xem..........
Ngay cả thở Jayson cũng đè thấp xuống..........!sợ thở lớn trêu chọc Boss không vui..........
Trong công ty, toàn bộ nhân viên đều câm như hến.
Trong công ty, không khí rơi vào yên tĩnh.
Trong văn phòng của Trần Hoa Vinh giống như mười dặm sương lạnh băng dày ba thước, tuy là mùa hè nhưng Jayson lại cảm giác trong phòng làm việc như truyền ra từ đợt khí lạnh.
Lúc này Boss nhà anh ta bày ra bộ tài liệu hội hoa cao cấp thế giới và dụng cụ vẽ tranh.
Jayson cảm giác mình sắp hít thở không thông rồi.
Bộ dụng cụ vẽ tranh kia..........!là Boss nhà anh ta cố ý mua từ bậc thầy Angelo.

Merl.
Trên đời chỉ còn một bộ.
Bởi vì ông chủ nhà anh ta từng cứu họa sĩ Merl một mạng lại không nghĩ tới..........!ông chủ nhà anh ta lại nguyện ý đổi bộ dụng cụ vẽ này thay cho đại ân tình.
Mặc dù bậc thầy Merl có chút không nỡ nhưng so với ơn cứu mạng thì bộ dụng cụ vẽ này quả thật nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng..........!dù sao đó cũng là đồ mà ông ta xem như của quý nhiều năm.

Thật đúng là tò mò..........!rốt cuộc cô gái kia có mị lực lớn như thế nào có thể khiến cho người cao ngạo như Trần Hoa Vinh quật cường đồng ý cúi đầu vì cô ấy thỉnh cầu lễ vật từ người khác.
Nhưng khiến cho mọi người muốn rơi mắt kính...........
Trần Hoa Vinh đổi lấy bộ đồ vô giá hiếm có này cất giữ..........!từ đầu..........!đã không tặng đi.

Ông chủ nhà anh ta..........!bị người ta xem như tàng hình.
Đúng là kinh hỉ.

Cho dù là ai, có người nào có thể không tức giận đây..........
Jayson yên lặng chảy mồ hôi, bả vai rụt rụt ý định hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cốc cốc cốc..........!đột nhiên cửa phòng tổng giám đốc truyền tới tiếng gõ.
Một lúc sau Trần Hoa Vinh vẫn chưa chịu mở cửa, Jayson chỉ có thể thành thật đứng đó không dám có cử động gì.
Cốc cốc..........!bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Trần Hoa Vinh hơi giật giật cằm, Jayson hít sâu một hơi nói: “Mời vào..........!”
Âm thanh của anh ta vừa vang, Jayson phát hiện âm thanh của mình thế mà lại thay đổi..........!giống như chín chín tám mươi mốt đường cong.
Cạch..........!Lôi Hạo Nhiên thăm dò tiến vào, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trần Hoa Vinh và Jayson.
Anh ta ra hiệu cho Jayson như đang hỏi anh ta: “Làm sao vậy??? Sao vừa tới công ty cảm giác được sát ý làm cho người ta sợ hãi???”
Jayson không thể hiểu chỉ lắc đầu ý bảo: “Tâm trạng Boss không tốt..........!”
Lôi Hạo Nhiên hiểu rõ, vừa muốn khép cửa chạy trốn đột nhiên nhìn thấy trên mặt bàn bày đầy màu vẽ và bút vẽ.
Anh ta tò mò mở cửa, đi tới, cầm một chiếc bút vẽ chọc chọc trên mặt bàn,kỳ quái hỏi Jayson: “Làm sao vậy??? Có ai..........!muốn học vẽ tranh sao???”
Jayson nháy mắt cảm giác..

cuộc đời sống không thể luyến tiếc.
Lôi thiếu..........!cái miệng này của anh..
Cái miệng này của anh..........!anh thật đúng là..........!không mở bình ai biết trong miệng bình có gì.

Jayson bi thương như vậy dọa cả Lôi Hạo Nhiên.
Lôi Hạo Nhiên đang dùng bút vẽ đâm mặt bàn đột nhiên cảm giác được ánh mắt như dao găm nhìn mình.
Lôi Hạo Nhiên dừng tay, cánh tay run lên, “Bốp”, chiếc bút rơi trên mặt bàn.
Chỉ thấy..........!sắc mặt Đình ca đen kịt, giống như mây đen ập xuống, như khúc nhạc dạo trước khi bưa giông ập tới.
“Cút ra..........!”
Đột nhiên Trần Hoa Vinh lạnh lùng quát một tiếng.

Jayson hoảng sợ, Lôi Hạo Nhiên cũng cả kinh, chỉ thấy Đình ca vung tay lên hất toàn bộ dụng cụ vẽ tranh xuống đất.
Lôi Hạo Nhiên và Jayson liếc nhau, gần như dùng tốc đồ vù vù nhặt đồ dưới đất lên, nhặt xong Lôi Hạo Nhiên còn dùng tốc độ thần tốc mang đám dụng cũ vẽ tranh nhanh chóng xông ra ngoài.
Từ trong phòng tổng giám đốc chạy ra.
Lôi Hạo Nhiên sờ trán, cừ thật..........!một đầu mồ hôi.
Anh ta khẩn trương rời đi, lúc này mới phát hiện đâu chỉ một đầu mồ hôi mà phía sau lưng cũng ướt đẫm.
“Đình ca bị động kinh gì thế??? Rốt cuộc là ai trêu chọc anh ấy hả???”
Còn có bộ dụng cụ vẽ này..

rốt cuộc làm sao đây.
Đưa cho người nào đây???
..


Bình luận

Truyện đang đọc