NGANG TÀNG CÙNG ANH



Lý Tử Thất vô cùng ngạc nhiên khi nghe Lý Dịch Phong nói vậy.

Cô bất giác cảm thấy vô cùng giận dữ.

“Hóa ra anh gọi tôi ra đây bảo rằng có chuyện quan trọng chính là chuyện này sao?” - Lý Tử Thất vừa hỏi vừa quay sang hướng dòng sông mà không nhìn thẳng vào Lý Dịch Phong.

Thái độ của cô bây giờ đối với người đàn ông này không có yêu thương chỉ có chán ghét.

“Anh thật sự sai rồi Tiểu Thất.

Em cho anh một cơ hội đi được không?” - Lý Dịch Phong tiếp rục van nài.

Lý Tử Thất không trả lời mà chất vấn lại Lý Dịch Phong.

“Tôi nhớ anh đã có cô người yêu xinh đẹp Chương Tử Di rồi mà đúng không? Anh si mê cô ta đến nỗi lén lút ngoại tình sau lưng tôi.

Bây giờ anh nói quay lại là quay lại như thế nào đây?”
Lý Dịch Phong nghe Lý Tử Thất nhắc đến cái tên Chương Tử Di tức thì làm lòng anh như có ai đó dùng kim đâm vào.


“Em đừng có mà nhắc tên cô ta trước mặt anh được không?” - Lý Dịch Phong bỗng nhiên lên giọng nặng nề.

Lúc này Lý Tử Thất mới lờ mờ đoán ra sự việc.

Cô cười châm biếm.

“Hóa ra có người bị phản bội nên mới đến tìm tôi để nối lại tình xưa hay sao?”
Lý Dịch Phong bị cô nói trúng tim đen đành phải thú nhận.

“Tiểu Thất, là anh nhất thời bị cô ta cám dỗ nên mới hành động như vậy chứ thật lòng trong lòng anh chỉ có mỗi mình em.

Anh đã đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi.

Em hãy tha thứ cho anh nhé!”
Lý Tử Thất nhìn mặt trời đã dần dần lên cao lóa cả mắt nói.

“Anh không thấy sao? Tôi giờ đây đến bản mặt anh tôi cũng không muốn nhìn.

Thử hỏi tôi phải trở lại với anh như thế nào đây? Anh có không giữ thì mất đừng tìm.”
Nghe giọng của Lý Tử Thất đầy cứng rắn như thế nhưng Lý Dịch Phong cứ mãi bám riết không chịu buông liền quay sang cầm tay cô van nài.

“Anh thật sự muốn trở lại với em mà Tiểu Thất.”
Thấy Lý Dịch Phong cứ mãi dây dưa bây giờ lại còn động tay động chân.

Lý Tử Thất cảm thấy vô cùng khó chịu ngay lập tức gạt tay của anh ta ra một bên.

Cô từ tốn nói rành mạch từng chữ.

“Lý Dịch Phong, anh nghe cho kỹ đây.

Lúc trước tôi đã đối xử tốt với anh như thế nào mà lại lại cùng Chương Tử Di làm ra loại chuyện đó.

Anh có bao giờ nghĩ đến tôi chưa? Bây giờ thì hay rồi, anh không nói tôi cũng biết là cô ta đã ngoại tình sau lưng anh đúng không? Đây là cái giá mà anh đáng được nhận.


Tôi ư, hiện giờ tôi đã không còn dính líu gì với anh nữa rồi.

Anh mau cút đi.”
Lý Dịch Phong thấy Lý Tử Thất kiên quyết như vậy không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

“Sao em lại nỡ đối xử như vậy với anh? À, anh biết rồi.

Trần Hoa Vinh, là trần Hoa Vinh đúng không? Em vì hắn ta mà cự tuyệt anh phải không?”
Lý Tử Thất nhìn bộ mặt của Lý Dịch Phong với vẻ mặt vô cùng coi thường.

“Anh vẫn chưa hiểu ra vẫn đề sao? Không phải là vì ai cả mà là vì tôi không còn yêu anh nữa.

Anh đã nghe rõ chưa?” - Lý Tử Thất hét lên với thái độ không còn sự kiên nhẫn nữa.

Cô thật sự hối hận khi quyết định ra đây để gặp mặt Lý Dịch Phong để rồi lại bị nghe những lời nói không ra gì như thế này.

Nếu biết sớm cô nên cắt đứt mọi sự liên lạc với anh ta mới phải.

Lý Dịch Phong sau khi nghe Lý Tử Thất năm lần bảy lượt đều từ chối bỗng nhiên cảm thấy tức giận không nói nên lời.

Một sự tức giận vô cùng vô lý.

Bởi lẽ người sai từ đầu chí cuối là anh ta thế nhưng trong bản chất của con người ích kỷ này luôn lúc nào cũng cưỡng cầu mọi việc phải theo ý mình.


Lý Tử Thất nhìn lại khuôn mặt của người đàn ông mà cô từng yêu lần cuối.

Sau đó cô im lặng không nói thêm một lời nào nữa liền đột nhiên bỏ đi.

Cô biết với loại người như anh ta cho dù cô có thêm nhiều lời đi nữa cũng là vô ích.

Lý Dịch Phong nhìn bóng của Lý Tử Thất từ từ khuất dạng mà trong lòng vô cùng ngỡ ngàng.

Trong lòng cô chẳng những không còn có anh mà đối với con người của anh hiện tại cô lại có thái độ vô cùng xem thường.

Lý Dịch Phong sau phút giây trò chuyện cùng Lý Tử Thất đột nhiên bật cười lớn thành tiếng.

Cô đi khỏi mà không hề luyến tiếc quay đầu lại bỏ một mình anh bơ vơ đứng trên thành cầu Trường Thọ.

Đây có phải là sự trừng phạt của cô dành cho anh không? Nhưng bất giác anh lại nghĩ đến thái độ của cô lúc nãy, thì ra anh đã không còn xứng để cô trừng phạt nữa rồi.

Trên thành cầu Trường Thọ, không một ai để ý một cặp khóa đã khắc tên hai người vẫn còn đó nhưng có điều bây giờ nó đã rỉ sét mất rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc