NGÀY GIÓ

Ngủ một ngày dài, không thể lê thân xác dậy nổi. Tú Hân đã đi công tác chỉ mình Lam đối mặt với bốn bức tường. Cô nhìn xuống tay mình, nhớ lại chuyện tối qua như một cơn ác mộng kéo dài đến hôm nay vẫn như bị nghẹt thở. Coi như một mối tình đã kết thúc. Dù anh làm chuyện đó khi chưa yêu nhau đi chăng nữa, thì cô với anh cũng không thể cùng đường. Cô không thể yêu một người hại chết người cô yêu thương nhất trên đời này.

Lam thở dài xuống giường, soạn quần áo đi về quê. Cô nhắn cho Hân một cái tin rồi xách balo đi ra bến xe. Đi được nửa đường cầu thang, Diệp Anh gọi điện thoại tới.

“Tôi và anh ta đã hết rồi. Chị gọi tôi làm gì?”

“Còn một sự thật nữa cô có muốn biết không?”

“Hết chuyện rồi, không còn gì liên quan đến tôi nữa. Chị từ nay cũng đừng gọi cho tôi làm gì”

“Thật sự không muốn biết sao? Không muốn biết vì sao Phong lại yêu cô sau khi hại chết bà cô à?”

Lam nắm chặt quai balo, cổ họng nghẹn lại khó nuốt.

“Chị nhắn địa chỉ đi”

“Không cần, tôi qua đón bây giờ”

Chỉ tầm 5p sau một chiếc xe màu đen dừng sát sườn Lam. Diệp Anh hạ cửa kính xuống ra hiệu cho cô lên xe.

Lam ngồi vào ghế sau. Tự dưng thấy không khí trong xe rất lạ. Trong xe có 3 người, Diệp Anh và lái xe ngồi trên, một gã mặc đồ đen ngồi ghế sau cùng với cô.

“Chị nói điều cần nói đi. Tôi có việc phải đi bây giờ”

Diệp Anh cười giả lả “Chuyện đâu còn có đó, nói thì cũng phải có chứng cứ chứ”

Chiếc xe đi vào một con đường vắng. Lam nhíu mày nhìn sang hai bên đường, không một bóng người. Trống ngực cô đập thình thịch lo lắng. Bây giờ là buổi chiều, gần với giờ tan sở nhưng rất vắng vẻ. Như vậy thì chắc chắn ở đây đã rất xa Sài Gòn. Lam bỗng hối hận, tại sao cô lại đi theo Diệp Anh chứ.

“Chị đưa tôi đi đâu?” Trong giọng nói của Lam có sự gấp gáp.

“Đến nơi sẽ biết thôi mà” Diệp Anh cầm gương tô son môi đậm hơn.

Lam kín đáo quan sát xung quanh xe. Chỉ còn một cánh cửa bên cạnh chỗ cô ngồi. Nếu như có bề gì cô có thể nhanh mở cửa xe và chạy ra. Hôm nay cô lại không mang theo bút ghi âm, Hân đi công tác nên cô không biết phải phát địa chỉ cho ai. Làm sao bây giờ? Đúng rồi, còn Minh nữa.

Lam đưa tay vào túi quần rút nhẹ điện thoại ra, tìm đến Facebook của Minh mới nhắn được 1 chữ “Anh Minh” thì gã đàn ông bên cạnh đã giật lấy điện thoại.

“Anh...làm gì”

Gã không nói gì ném cái điện thoại của cô xuống rồi dẫm nát dưới chân.

Điều Lam lo sợ đã trở thành hiện thực.

“Diệp Anh, chị nói đi chị đưa tôi đi đâu hả?”

“Cứ từ từ không phải vội. Rồi sự thật sẽ hé lộ mà”

Lam bám tay vào ghế da, làm sao bây giờ, tại sao cô lại tin lời một con cáo già như Diệp Anh. Trong tay cô hiện giờ không có bất cứ cái gì để phòng thân cả. Tên bên cạnh còn to gấp đôi cô. Thế này thì chỉ còn cách cầu nguyện, cầu trời khấn phật cô sẽ không bị cuộc đời bạc đãi.

Xe dừng trước một cái nhà kho. Lam bị hai tên cao to kéo xuống. Cô nhìn quanh, chỉ có một lối mòn nhỏ xung quanh là đồng không mông quạnh, xa xa là đường cái lớn. Hai tên này rất khỏe mạnh, nếu như cô ra đòn bây giờ thì e là sẽ không thể đánh lại được chúng nó. Chỉ còn cách tìm chỗ nào trốn chạy.

Cửa nhà kho mở bật ra, Diệp Anh giẫm mạnh giày cao gót đi vào, bên trong có một người đàn ông khoảng 60 ngồi trên ghế gỗ. Chỉ nhìn thoáng qua Lam cũng nhận ra ông ta là ai. Ông ta là người thường xuyên xuất hiện trên báo chí- chủ tịch hội đồng quản trị Phạm Dĩnh Nguyên.

“Chú, cháu đưa nó tới đây rồi. Bây giờ xử sao chú?”

Hai trên thanh niên lực lưỡng trói tay Lam vào ghế, rút giẻ trong miệng cô ra.

“Các người muốn làm gì tôi, các người không sợ tôi đăng báo sao, tôi đã phát định vị hết rồi, các người đừng hòng thoát”

“Câm mồm”

Diệp Anh giáng một cái tát bên mặt Lam. Cô ta đã nhịn lâu lắm rồi. Lam dám cướp Phong của cô ta, khiến Phong tung ra những hình ảnh ăn chơi thác loạn khiến giá cổ phiếu của AZ bị sụt giảm ảnh hưởng đến công ty gia đình. Thù này không trả thì cô ta cũng không sống trên đời này làm gì cho phí công.

Một bên má của Lam nhanh chóng sưng lên hằn vết 5 bàn tay.

“Các người nói đi, tại sao đưa tôi đến đây. Tôi và Phong đã cắt đứt với nhau rồi. Tôi không liên quan đến anh ta nữa”

“Ha ha, con nhỏ này miệng lưỡi không hổ danh phóng viên điều tra. Mày nghĩ mày buông tha thì thằng con tao nó chịu dứt ra sao?”

“Ông, ông muốn làm gì?”

“Làm cho mày với nó không bao giờ gặp được nhau nữa” ông ta ngửa cổ cười man rợ.

“Tôi sẽ rời xa anh ấy, Vĩnh viễn không bao giờ gặp anh ấy nữa. Tôi sẽ trả lại anh ấy cho chị, Diệp Anh tôi xin chị thả tôi ra. Tôi xin ông, anh ấy đã hại ngoại tôi thì tôi cũng không thể chung đường với anh ấy nữa”

“Tao đánh giá quá cao con phóng viên này rồi. Mày ngu hơn tao tưởng”

Lam nghe một tiếng “ầm” bên tai mình. Nói như vậy đoạn video kia...

“Diệp Anh, chị lừa tôi, không phải Phong làm đúng không?”

Lam gào lên lạc cả giọng.

Diệp Anh cười lớn “Thôi thì sắp chết rồi cũng bật mí cho nó chút chú nhỉ...chuyện cao tay như vậy làm sao ai qua mặt được bố chồng tương lai của tôi đây”

“Các người...sao có thể hại anh ấy? Các người như vậy mà nói yêu thương anh ấy sao? Tại sao ông đối xử tệ bạc với con trai mình như vậy? Anh ấy làm nô lệ kiếm tiền cho ông không được một đồng cắc cổ phần nào, vậy ông quan tâm đến tình yêu của anh ấy làm gì, có liên quan gì đến ông?”

Ông Nguyên nghe cô nói đến chói tai không muốn nghe, ra hiệu cho Diệp Anh. Cô ta nắm tóc Lam lật ngửa má bên kia tát mạnh mấy cái nữa.

“Mày không liên quan đến tao nhưng mày là điểm yếu của nó, mày là nguyên nhân nó không nghe lời tao, cho nên... mày không cần tồn tại”

Một gậy lớn rơi vào vai khiến Lam đổ gục xuống, máu theo khoé miệng trào ra. Tất cả trước mắt cô mờ ảo, chỉ nhìn thấy Diệp Anh đang cầm cây gậy lớn cười thoả mãn.

Một gậy xuống vai như gãy xương sườn, nhưng Lam không cảm nhận được cơn đau. Trái tim cô như đang bị xé toạc rỉ máu. Cô sai rồi, cô hận anh sai rồi. Những lời cầu xin của anh, ánh mắt đau đớn của anh khi cô đâm mảnh thủy tinh vào ngực anh khiến tim cô đau nhói. Lại một gậy nữa rơi vào bụng Lam, cô ôm bụng đau nhói, máu trào ra chảy theo kẽ chân đi xuống.

“Dừng lại đi Diệp Anh, nó làm sao vậy?”

“Chú để cháu, cháu phải đánh cho con này chết đi sống lại mới hả dạ.

“Đừng, làm như vậy dễ để lại dấu vết. Chú đã chuẩn bị cả rồi”

Ông Nguyên ngoắc tay cho hai tên mặc đồ đen đứng bên cạnh.

“Thay đồ đồng phục công nhân cho nó rồi tống vào xe đông lạnh xuất khẩu Bắc Nam cho tao”

“Chú, làm vậy có lần ra được dấu vết không?”

“Yên tâm, chú đã sắp xếp đâu vào đó. Chú rút hồ sơ của nó ở Avenue để nộp vào kho đông lạnh xin làm công nhân. Sẽ là một vụ tai nạn bỏ quên hoàn hảo”

“Ha ha ha, chú thật là tài tình. Vậy giao dịch đã xong đúng không?”

“Tất nhiên rồi”

“Cháu sẽ chuyển 5% cổ phần AZ ngay cho chú. Nếu chú ép được anh Phong kết hôn lại thì cháu sẽ chuyển tiếp 5% còn lại”

“Được, chúng ta đều là người giữ lời”

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Hai tên mặc áo đen cởi quần áo của Lam ra, chúng nhìn nhau tiếc rẻ. Đáng lẽ ra con đàn bà này bọn chúng được xơi rồi, nhưng hôm nay hàng này lại đến tháng. Hai thằng bấm nhau xử lý cho gọn gàng, một thằng thay bộ đồ công nhân vào cho cô, một thằng lau rửa vết máu trên sàn. Xong rồi hai thằng khiêng Lam ra ô tô đi thẳng đến kho đông lạnh hoa quả xuất khẩu đi Trung Quốc.

Ông Nguyên đã sắp xếp người ở kho đông lạnh, hắn ta nhanh chóng mở thùng container để hai tên mặc đồ đen vất cô vào đó. Rồi cả ba đóng thùng nhìn nhau cười khoái trá. Coi như là xong việc.

***

Lam mở hé mắt ra, xung quanh là ánh sáng trắng lờ mờ. Đây là đâu? Bốn phía đều chất đầy những thùng lớn. Dưới bụng cô truyền cơn đau dữ dội, Lam nhìn xuống thấy một vũng đỏ. Cô đưa tay sờ, lạnh quá, hình như là nước đá. Cô nhìn lên đùi, thấy chiếc quần màu xám đã nhuốm màu đỏ thâm lạnh ngắt. Đây là máu của cô đã ĐSo?

Lưng và bụng Lam như muốn rời khỏi cơ thể, dưới thân đã tê dại khó dịch chuyển. Lam cố gắng tỉnh táo xác định đây là đâu. Lạnh quá, lạnh đến cắt da cắt thịt mà cô chỉ mặc bộ đồ mỏng manh. Cô cố gắng lê về phía trước, thử đưa tay gõ thì âm thanh là nhôm hoặc tôn nghe lanh lảnh. May quá bên trên có chốt, nhưng không khoá, có nghĩa là... khoá bên ngoài?

Lam bỗng hoảng sợ. Như vậy là cô đã bị Diệp Anh và ông Nguyên nhốt vào đây rồi. Đây là đâu mà lạnh thế này, nếu cô không thoát được khỏi đây sẽ chết cóng mất.

Thân dưới tê dại không cử động nổi, Lam ngồi thụp xuống cố hết sức đấm vào cửa “Có ai không? Cứu tôi, xin cứu tôi”. Không gian yên lặng như tờ, chỉ có tiếng gì như tiếng máy chạy ro ro.

Quá kiệt sức, Lam không còn hơi để kêu cứu. Cô chỉ còn cách đưa tay lên đập tấm tôn. Cô phải thoát khỏi nơi này bằng mọi cách. Cô còn phải gặp Phong để xin lỗi đã hiểu lầm anh. Cô còn muốn yêu anh nữa, còn muốn được anh cưng chiều. Cô chưa muốn chết. Nước mắt lấp lánh trôi trên khuôn mặt, nước mắt mặn chát đâm vào ngực vào tim đau nhói. Những ngón tay cào trên vách tôn đã bật máu nhưng không có ai cứu cả, không có ai nghe thấy. Bốn phía chỉ có mùi hải sản đông lạnh, mùi của chết chóc.

Cái lạnh cắt vào da vào thịt khiến Lam co rút người run bần bật, nhưng trong lòng lại như có ngọn lửa đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng. Ngoài lạnh trong nóng khiến cô ảo giác mê man. Giữa ranh giới sự sống và cái chết những hình ảnh đẹp đẽ lúc trước hiện ra, từng hình ảnh một vô cùng rõ nét. Cô thấy Phong cười, cô thấy những hình ảnh anh chiều chuộng mình, anh dắt cô đi trên cầu London, cười với cô ở dòng sông Thames, anh cùng cô đi dạo trên bờ biển. Anh đưa tay ra để cô nắm lấy nhưng cô không tài nào với đến được, ánh sáng trước mắt Lam dần vụt tắt rồi cô chìm vào hôn mê... Phong, hẹn anh kiếp sau, nhất định kiếp sau em sẽ vẫn yêu anh.

Bình luận

Truyện đang đọc