NGHE NÓI KIẾP TRƯỚC TÔI LÀ TRA CÔNG

Phương Việt không hiểu, cẩn thận đánh giá mặt cô ta một phen: Hai con mắt một cái mũi một cái miệng, đầu cũng không có thêm một cái động máu nào. Không khỏi mở miệng nói: “Rất bình thường.”

“Bình thường? Anh thấy thế sao!” Tiền Giai Hảo tiếp tục chĩa khuôn mặt đến, hai khuôn mặt càng ngày càng gần, Phương Việt cảm giác đều sắp thành gà chọi mắt.

Anh đúng lúc đè lại đầu cô ả, đẩy ra, lặp lại một lần: “Rất bình thường.”

Tiền Giai Hảo: “Không bình thường! Khuôn mặt tôi trang điểm tinh xảo như thế sao có thể biến thành bộ mặt quỷ này!”

Phương Việt liếc mắt nhìn mặt cô ta một cái, cô ta bây giờ đúng là không dễ nhìn lắm. Có thể là bởi vì phấn trang đánh quá nhiều, bị quái vật bắt được thì lại khóc lại nháo, làm cho phấn trên mặt thâm thâm thiển thiển, đen đen trắng trắng, vô cùng xuất sắc. Nhưng có là gì, mạng sống giữ được là đủ rồi, còn có tâm tư suy xét trang điểm có đẹp không.

Phương Việt không kiên nhẫn: “Cô vì việc nhỏ ấy mà thét chói tai? Tôi còn tưởng rằng quái vật tới.” Anh không để ý tới, trực tiếp quay người trở về phòng.

Ngô Giang còn ở kia an ủi: “Không có việc gì đâu, cô trang điểm cũng đẹp rồi.”

Ừm, là trợn tròn mắt nói dối.

Tiền Giai Hảo tuy rằng vẫn buồn, nhưng tâm tình tựa hồ chuyển biến tốt hơn chút. Phương Việt lại ném xuống một câu: “Mặc kệ đẹp hay xấu, lúc ở phòng học cô cũng như thế rồi. Dù sao cũng đã nhiều người thấy, bây giờ nháo cũng vô dụng.”

Mặc kệ Tiền Giai Hảo muốn hộc máu đến mức nào, Ngô Giang và Phương Việt ra khỏi phòng rửa mặt. Ngô Giang oán trách Phương Việt một câu: “Con gái là muốn dựa dẫm, anh không thể nói mấy câu nói như vậy.”

Phương Việt làm bộ không nghe thấy.

Hai người trở về ký túc xá, Phương Việt gọi điện thoại cho cha mẹ. Hai vị phụ mẫu khó có được 1 lần nhận được điện thoại do con trai chủ động gọi tới, vô cùng cao hứng, dông dài hồi lâu. Phương Việt ân ân a a mà đáp lại, đại khái cũng biết cha mẹ bên kia chưa xảy ra chuyện, lo lắng cũng coi như buông một ít.

Nhà Phương Việt ở nông thôn, ngày thường người không nhiều lắm. Phương tiện giao thông tuy rằng không thông lắm, nhưng hiện tại nơi ấy lại là nơi tương đối an toàn. Anh sợ cha mẹ lo lắng, không nói về chuyện quái vật, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị nhiều thức ăn để trong nhà, khoảng thời gian này cũng đừng ra khỏi cửa, cửa sổ đóng kín, còn mình lập tức trở về.

Mẹ ở bên kia cười: “Lớn rồi, còn biết dặn dò này đó.” Lại hỏi, “Trường học các con cho nghỉ? Sao bây giờ lại trở về.”

Phương Việt tùy tiện biện một lý do lừa gạt cho qua, cuối cùng treo điện thoại, lại lấy điện thoại nhường cho Ngô Giang, để cậu gọi. Ngô Giang nói nhà không có việc gì, tựa hồ vẫn có dũng khí tin tưởng. Nhưng dù gọi thế nào cung chỉ truyền đến giọng nữ máy móc lạnh băng. 

Tay cậu phát run, miễn cưỡng trưng ra một nui cười xấu hổ: “Phương ca, không tiếp.”

“Lại gọi một lần nữa thử xem.”

Sau Ngô Giang lại gọi vài lần, vô luận là số cha mẹ hay là số điện thoại nhà riêng đều gọi, nhưng đều không ai bắt. Cậu rốt cuộc không thể làm bộ trấn định, tay nặng nề rũ xuống. Đúng vậy, mình sao có thể bình chân như vại. Cha mẹ ở tại thành phố trung tâm, nhất định rất loạn rồi. Nói không chừng so với trường học còn nguy hiểm hơn. Nhưng thấy cha mẹ Phương ca không có việc gì, lòng tràn đầy ý nghĩ cho rằng cha mẹ mình hẳn là cũng không sao……

“Ngô Giang……” Thấy người con trai mà mình luôn coi là em ruột lộ ra biểu cảm mất mát, Phương Việt lại không biết nên an ủi như thế nào. Anh xoa xoa đầu Ngô Giang, thanh âm phóng thấp, “Đừng lo lắng, chờ khi chúng ta ra ngoài, lập tức đến nhà cậu xem xem, nhất định phải tìm được chú dì.”

“Em…… Không sao, em không sao, Phương ca.” Không ngờ lại làm Phương Việt lo lắng, Ngô Giang tận lực làm ra bộ dáng rộng rãi, đứng dậy đi lấy đồ ăn, “Mà cũng buổi chiều rồi, còn chưa có cái gì vào bụng đâu. Phương ca, anh muốn ăn cái gì……”

Không bao lâu, Tiền Giai Hảo cũng đã trở lại. Hai người lần đầu tiên thấy nhan sắc cô ta, nhưng thật ra lại hoảng sợ. Chỉ cảm thấy đôi mắt nhỏ một nửa, làn da cũng thô ráp ảm đạm không ít, đằng sau tuỳ tiện buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua cũng có vẻ khá thanh thuần.

Phương Việt suýt nữa không nhận ra cô ta, tưởng nữ sinh khác. Cho đến khi Tiền Giai Hảo ra tiếng oán giận không có trang sức phụ kiện đep, không có mỹ phẩm chăm sóc da mặt, mới biết đây là ai.

“Thần tích a……” Ngô Giang há hốc mồm, đã đối với thuật dịch dung mà bội phục đến mức rập đầu vái. Nghe Tiền Giai Hảo dưỡng da này nọ, liền đưa ‘đại bảo’ mà mình thường dùng cho cô ta, “Cô dùng cái này đi.”

“Đại bảo? Cậu là học sinh tiểu học sao.” Tiền Giai Hảo rất là ghét bỏ. Nhưng có so với không có còn tốt hơn, cho nên vẫn là tâm bất cam tình bất nguyện mà lau mặt.

“Đúng rồi.” Ngô Giang hỏi, “Cô có muốn gọi điện thoại cho cha mẹ hay không?”

Nghe vậy, Tiền Hiai Hảo xua tay, nói: “Không gọi, có cái gì hay mà gọi.”

“Tốt xấu cũng nên gọi xác nhận một câu xem người nhà an toàn không……” Ngô Giang khuyên bảo.

“Liên quan đánh rắm, tôi không gọi!” Tiền Giai Hảo mất kiên nhẫn khoát khoát tay.

Ngô Giang không cầm, di động rơi trên mặt đất, quay cuồng vài cái, thế rồi pin bay ra. Ngô Giang nhặt pin lên, một lần nữa khởi động máy. Theo tiếng chuông vui nhộn của máy khi khởi động, màn hình một lần nữa sáng lên. Ngô Giang thở phào nhẹ nhõm một hơi: May mắn không quăng hư.

Cậu có chút thương tâm, thật sự không thể lý giải cách làm của cô gái kia. Mình muốn liên lạc với cha mẹ mà còn liên lạc không được, cô ta có điều kiện, ngay cả xác nhận một chút xem cha mẹ an toàn không cũng không chịu. Lúc này, di động có người nhận, giương mắt vừa thấy lại là Phương Việt. Phương Việt nói: “Cô ta không gọi thì sẽ không gọi, mặc kệ cô ta.”

Nghe vậy, Tiền Giai Hảo tức giận hừ một tiếng.

Phương Việt không quan tâm, cầm di động đứng ở ngoài cửa. Nhập một số điện thoại vào, lại do dự không biết có nên liên lạc hay không.

Dòng di động bây giờ đều rất nổi, dù không nhớ rõ dãy số cũng có thể liên hệ. Giống như Phương Việt, di động có số nhiều người  như vậy, lại chỉ nhớ rõ số mình và cha mẹ…… Còn có số của Trần Cảnh Tông. Xem ra Trần Cảnh Tông quyết tâm muốn cùng anh chia tay, nhưng Phương Việt lại không hiểu lắm, sao có thể dễ nuốt như vậy. Tóm lại, trước khi chính miệng Trần Cảnh Tông nói ra nguyên nhân vì sao, anh sẽ tuyệt đối không đáp ứng chia tay.

Đúng, cho nên, mình cần phải gặp Trần Cảnh Tông, không thể cứ để người nọ biến mất như vậy.  

Như là thuyết phục chính mình, Phương Việt gọi vào số điện thoại kia. 

Thời gian hồi tưởng lại ba ngày trước.

Trần Cảnh Tông đang ở trong nhà, giải thích tình cảnh hiện tại cho cha mẹ nghe. Tuy rằng hai vị lão nhân cho rằng còn có chính phủ và quân đội, tận thế chỉ là trò cười, nhưng vẫn tin tưởng con mình, cho nên chuẩn bị những gì mà hắn nói.

Chỉ là sau khi trọng sinh Trần Cảnh Tông mới biết được, chính phủ và quân đội căn bản không đáng tin cậy. Cứ việc nhìn những gì mà bọn họ áp dụng để thi thố một loạt cứu người và săn giết quái vật, thật sự như muối bỏ biển. Chết, máu tươi và sợ hãi, khiến con người một quốc gia luôn sống trong hoà bình thật điên rồi. Cũng do nhân loại không từ thủ đoạn và điên cuồng, làm Trần Cảnh Tông hiểu được đạo lý “Đáng sợ nhất chính là nhân tâm” này.

Sau trọng sinh, hắn dùng tiền trong nhà toàn bộ gởi ngân hàng mua không ít đồ ăn cùng hạt giống bỏ vào trong không gian. Kiếp trước hắn chỉ là người thường, yêu cầu ép dạ cầu toàn, yêu cầu phải có Phương Việt bảo hộ. Nhưng có thể do trời cao nhìn hắn quá đáng thương, cho nên đời này cho hắn  không gian từng tha thiết ước mơ.

Trần Cảnh Tông từng thử, không gian trừ bỏ mình ra, những người khác cũng có thể đi vào. Bên trong có một hồ nước suối, bao trị bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, còn có thể lập tức bổ sung thể lực. Giống Trần Cảnh Tông, bởi vì không rèn luyện, cho nên thân thể vẫn luôn tương đối gầy yếu. Nhưng khi lần đầu tiên vào hồ nước suối trong không gian, vết bẩn từ trong cơ thể bài xuất không ít ra ngoài, cả người đều nhẹ nhàng hẳn.

Nếu chỉ là vì tránh né mạt thế, hắn có thể cả đời cùng cha mẹ tránh ở bên trong, nhưng như vậy thật sự quá cô đơn. Huống chi, còn có huyết hải thâm thù chưa báo, không thể đơn giản như vậy buông tha cho Phương Việt. Cho nên, hắn muốn làm là để cha mẹ trốn vào không gian củ mình. 

Bà mẹ có chút lo lắng: “Cảnh Tông, nếu chuyện như con nói, tận thế tiến đến. Vậy chú thím con làm sao bây giờ, còn có em họ con nữa? Mẹ nhìn bên trong rất lớn, không thể cho bọn họ cùng trốn vào sao.”

Trần Cảnh Tông đẩy đẩy mắt kính: “Mẹ, nếu mẹ đưa thân thích bạn bè vào, vậy nếu những người đó càng ngày càng nhiều thì sao? Con không có khả năng cứu tất cả mọi người.”

“Nhưng mà……” Bà mẹ vẫn do dự. Những người thân thích ngày thường vẫn đi theo bọn họ, trong nhà khó khăn cũng không ít lần trợ giúp. Cứ như vậy ném bọn họ lại, lương tâm bà thật sự cắn dứt.

“Hơn nữa, năng lực của con tương đối đặc thù.” Trần Cảnh Tông sử dụng đòn sát thủ, “Nếu như để người có tâm ma biết, chỉ sợ con của mẹ sẽ bị bắt đi làm thực nghiệm.”

“Không được, ai dám bắt con làm thực nghiệm!” Bà mẹ tức giận từ trên sô pha đứng lên.

Cha Trần ngồi một bên khí định thần nhàn: “Nhìn bà xem, con chỉ là nói mà thôi. Chỉ cần hai già chúng ta không nói bậy, Cảnh Tông có thể có chuyện gì?”

Mẹ rốt cuộc bị khuyên phục. Vô luận như thế nào, vẫn là sinh mệnh cốt nhục của mình quý giá nhất, tuy rằng thực có lỗi với những người từng ra tay giúp bà, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nhẫn tâm. Bà khó xử gật gật đầu: “Được, được rồi, nhưng vẫn nên gọi điện thoại cho họ, nhắc nhở bọn họ một chút.”

Trần Cảnh Tông vốn không nghĩ sẽ gọi. Bây giờ tận thế còn chưa đến, vô duyên vô cớ gọi qua sẽ khiến đối phương hỏi cặn kẽ từng chút. Nhưng mẹ đã lui một bước, lúc này khẳng định không chịu nhượng bộ, đành phải nói: “Đã biết, con sẽ gọi.”

Lo liệu chuyện cha mẹ xong, Trần Cảnh Tông liên hệ những người thân thích ngày thường vẫn hay quan tâm đến bọn họ. Đối phương ngữ khí thân thiện: “Cảnh Tông a, chuyện gì?”

“Chú Lưu.” Trần Cảnh Tông nói, “Gần đây trị an không tốt lắm, mọi người không gặp chuyện gì chứ?”

“A…… Con nói cái tin tức đó?” Bên kia điện thoại đầu tựa như đang hồi tưởng, “Bệnh nhân bị chó dại cắn đi cắn người, đúng không? Hazzz, có thể có chuyện gì, tin tức đều  viết rất khoa trương.”

Trần Cảnh Tông lại cùng ông hàn huyên vài câu, cuối cùng nói: “Tóm lại mọi người vẫn nên cẩn thân chút đi.”

Chú Lưu cười to: “Được được, con xem con kìa, lớn như vậy, lại thật giống tính tình mẹ con, toàn đi lải nhải a.” Nghe ngữ khí rõ ràng không đem lời dặn dò để trong bụng.

Treo điện thoại, mặc dù có chút có lỗi với chú Lưu, nhưng mình đã tận tình tận nghĩa, sống hay chết, mặc cho số phận đi.

Trần Cảnh Tông đứng dậy thu thập đồ vật. Cách mạt thế bùng nổ còn có ba ngày, hắn phải mau chóng ra khỏi thành, cái thành phố này kiên trì không được bao lâu. Lúc này di động vang lên, nhìn hiển thị là “Phương Việt”, hắn nhíu nhíu mày, không nhận. Tiếng chuông vang vài tiếng sau ngừng, không quá vài phút lại vang lên tới. Lần này điện thoại thật lâu mới cắt đứt, xem ra đối phương rốt cuộc từ bỏ.

Hắn đi phòng bếp láy cho mình một chén nước, vừa lúc điện thoại lại vang lên, số điện thoại tiêng. Tiếp nhận, đối diện truyền đến thanh âm nôn nóng của thanh mai trúc mã: “Cháu là Lý Khiêm, Cảnh Tông có nhà không ạ!”

Hoàn chương 8

Bình luận

Truyện đang đọc