NGHIỆN - NGUYÊN HÒA

Trong phòng ngủ tối om, không có bật đèn, Lâm Thù Ý còn đang trêu chọc thần kinh của nàng, điện thoại ở đầu giường đột nhiên vang lên, Hứa Hòe muốn cầm lên, nhưng cánh tay của nàng đã bị Lâm Thù Ý ép chặt, căn bản không động được nửa phần. Hơn nữa, mỗi lần cùng Lâm Thù Ý kíƈɦ ŧìиɦ, nàng luôn là người bị mê hoặc, cũng là người mất hồn trước.

Lần này cũng không ngoại lệ, điện thoại reo đến khi kết thúc, Hứa Hòe cũng không còn khí lực trả lời, để mặc cho reo đến vui vẻ ở đầu giường.

Lâm Thù Ý áp lên chính là không muốn nàng phân tâm khi làm loại chuyện này, điện thoại ở đầu giường vang lên, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai chú ý tới. Cho đến khi Lâm Thù Ý ôm Hứa Hòe ra khỏi phòng tắm, đặt cô gái lên trên giường, lúc này mới xoay người đem điện thoại đã ồn ào đặt ở trước mắt.

Nhìn thấy ghi chú trên đó, Lâm Thù Ý nhíu mày. Cô đang suy nghĩ có nên gọi lại hay không, lúc này dãy số trên điện thoại lại bắt đầu nhấp nháy, chuông điện thoại lại vang lên.

Hứa Hòe thật sự rất mệt, nhưng điện thoại cứ đổ chuông như thế, vốn dĩ trong lòng nàng không có cảm giác gì, bây giờ nghe thấy nhạc chuông, mi mắt nàng không ngừng giật. "Đưa điện thoại cho tôi" thanh âm của nàng có chút khàn khàn.

Lâm Thù Ý cũng có thể nhận thức được cái gì. Hiện tại đã hơn nửa đêm, bệnh viện còn gọi tới làm cái gì?

Khi Hứa Hòe nhận điện thoại, nhìn thấy dòng ghi chú trên màn hình, nàng cảm thấy mí mắt mình càng nhảy mạnh hơn. Vốn dĩ, bởi vì hai lần ân ái mãnh liệt với Lâm Thù Ý, đầu óc nàng trở nên choáng váng muốn ngủ. Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên tỉnh táo, ngay cả đêm tháng bảy này lại cảm thấy lạnh giá của tháng mười hai.

"Alo?" Hứa Hòe trả lời điện thoại, giọng nói như đang căng thẳng không kiềm chế được.

Mỗi lần Hứa Hòe đến bệnh viện thăm Hứa Ba đều trò chuyện với người điều dưỡng họ Hồ, người kia đã hơn ba mươi tuổi có kinh nghiệm rất phong phú, có người như vậy ở bên Hứa Ba nên Hứa Hòe rất yên tâm. Nhưng hiện tại, thanh âm điềm tĩnh mà Hứa Hòe nghe trước đây đã hoàn toàn bị hoảng sợ thay thế, thậm chí vì hoảng sợ như vậy, nàng còn nghe thấy ngôn ngữ ngắt quãng cùng hỗn loạn từ đầu dây bên kia. Nhưng cũng từ những lời này, Hứa Hòe đã ghép lại một sự kiện...

"Hứa tiểu thư, cái kia, ba, cô, không xong rồi, mau tới đây đi. Nơi này có người, cô, tới đây, cẩn thận ..."

"Cô, cẩn thận, tôi lén lúc gọi điện cho cô, cẩn thận người tới đây..."

"Nhồi máu, nhồi máu cơ tim ..."

Hứa Hòe như bị điện giật, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, bỏ qua thân thể bất tiện đau nhức vì loại vận động vừa rồi. Có thể là do nàng đứng dậy quá nhanh, kết quả là vừa xuống đất, đầu gối mềm nhũn ra, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, điện thoại liền rơi ra rất xa.

Lâm Thù Ý nhìn nàng xuống giường muốn vươn tay ôm nàng, nhưng chưa kịp ôm thì Hứa Hòe đã ngã bổ nhào xuống đất.

Trong phòng ngủ trải thảm này, Hứa Hòe ngã xuống cũng làm ra tiếng động rất lớn. Có thể thấy không phải là trò đùa, hẳn là vô cùng đau đớn.

Lâm Thù Ý bị động tác của nàng làm cho sửng sốt, vội vàng xuống giường, nhấc cô gái đang ngã trên mặt đất lên. "Ngã có đau không?" Cô lo lắng nhìn Hứa Hòe, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Hòe, nhịp tim của cô như ngưng trệ trong giây lát.

Trong khoảng thời gian mười giây ngắn ngủi như vậy, khuôn mặt Hứa Hòe đã là một mảnh đầm lầy, hai mắt ướŧ áŧ, giờ phút này tựa như không còn chút hào quang, rất mờ mịt, giống như những vì sao trên bầu trời đều bị tơ lụa che mất, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mơ hồ.

Lâm Thù Ý nhìn thấy liền có chút đau lòng.

Thích một người chính là bắt đầu từ cảm giác đau lòng, chỉ là cô vẫn chưa nhận ra.

Lần này, Hứa Hòe không đẩy Lâm Thù Ý ra, nàng đang run rẩy, hiện tại nàng khẩn cấp cần một người có thể chống đỡ nàng, không để nàng ngã xuống.

Lâm Thù Ý nhìn bàn tay lúc này đang ở trên cánh tay cô, ngón tay tựa như đã trắng bệch, cô nghe thấy Hứa Hòe nói với cô bằng giọng nói trầm thấp, thậm chí còn mang theo khẩn cầu, "Lâm Thù Ý, làm ơn, đưa tôi đến bệnh viện." Mỗi từ nàng nói đều khó khăn, thân thể cũng không khỏi run lên. "Tôi, ba tôi, tôi, ông ấy ..." Lời còn chưa rõ ràng, khi Hứa Hòe nhớ tới những lời vừa nghe trong điện thoại, trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo.

Chính là đang cấp cứu---

Lông mày của Lâm Thù Ý nhíu chặt, không hề giãn ra. Đột nhiên cô bế Hứa Hòe từ trên mặt đất lên, ôm nàng xuống lầu, cầm lấy áo khoác ở cửa rồi đi ra ngoài.

Mặc dù môi trường của Đình Cảnh rất tốt, nhưng dù sao cũng là nửa đêm, cho dù cách mười mét có một ngọn đèn đường, khu vực này cũng không thể chiếu sáng được.

Về đêm, vẫn rất tối.

Lâm Thù Ý lái xe ra khỏi gara, Hứa Hòe ngồi trên ghế phó lái. Không biết nàng để tầm mắt vào đâu, tựa hồ có chút trống rỗng, thậm chí còn quên thắt dây an toàn.

Lâm Thù Ý nhìn nàng hồn bay phách tán như thế, vô cùng bất đắc dĩ. Cô nghiêng người sang thắt dây an toàn cho cô gái ngồi trên ghế phó lái "Đừng sợ, Hứa Hòe." Cô nhẹ nhàng nói, một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại đặt ở trên tay của người bên cạnh, như vậy liền có thể truyền hơi ấm cho nàng, để nàng không còn sợ nữa.

Tay Hứa Hòe rất lạnh.

Nhưng lời nói của Lâm Thù Ý lúc này không có tác dụng lớn đối với Hứa Hòe. Hứa Hòe còn đang run rẩy, giọng nói cấp bách của người điều dưỡng vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ngoài điều dưỡng, còn có người khác trong bệnh viện. Nàng muốn hỏi thêm nhưng hiện tại nàng không thể nói rõ được một câu nào, cho nên Hứa Hòe đành từ bỏ, chờ đến bệnh viện mới có thể rõ ràng.

May mà hiện tại là rạng sáng, trên đường ít xe cộ, đường từ Đình Cảnh tới bệnh viện không có chướng ngại vật.

Lâm Thù Ý lái xe rất nhanh, phi nước đại trên đường phố hơn 150 km, bình thường không kẹt xe phải mất nửa giờ, đột ngột bị nén xuống mười hai phút.

Xe vẫn chưa ổn định, Hứa Hòe định mở cửa đi xuống. Hành động này của nàng lại khiến Lâm Thù Ý khiếp sợ. Cũng may tinh thần Hứa Hòe đang hoảng hốt, chưa tháo dây an toàn, muốn ra ngoài đã nhanh chóng bị chặn lại.

Lâm Thù Ý thở dài kéo nàng lại, "Chờ đã, đừng nóng vội." Cô giúp nàng tháo dây an toàn, Hứa Hòe loạng choạng bước ra ngoài.

Trong đêm, Lâm Thù Ý có thể nhìn thấy bóng lưng nàng lảo đảo, đối với tình huống như vậy, Lâm Thù Ý chỉ có thể thở dài. Khi Hứa Hòe nhận được cuộc gọi trong phòng ngủ, cô đã nghe thấy người bên kia nói gì. Hứa Chu Vân xảy ra chuyện rồi sao? Cô không biết khi nghe thấy tin tức đó tâm trạng của cô như thế nào, nói là cao hứng, tựa hồ cũng không có cao hứng, mà là lo lắng cho Hứa Hòe. Lo lắng nàng không thể chịu được kết quả như vậy.

Mà hiện tại nhìn lại, có vẻ lo lắng của cô là không thừa. Hứa Hòe hoang mang lo sợ, còn rơi nước mắt.

Lâm Thù Ý không quan tâm đến sống chết của Hứa Ba, nhưng Hứa Hòe không vui, Hứa Hòe khổ sở, cô lại rất quan tâm.

Nghĩ nhiều cũng vô ích, Lâm Thù Ý đi theo Hứa Hòe, cùng nàng vào thang máy đến phòng cấp cứu lầu năm.

Trong thang máy, trong một không gian chật hẹp, Lâm Thù Ý có thể nghe thấy tiếng thở dốc của cô gái bên cạnh cô. Hai người vội ra ngoài, trong tay Lâm Thù Ý chỉ có một cái áo gió mỏng manh. Khi Hứa Hòe ra ngoài, nàng vẫn đang mặc đồ ngủ, cô đưa tay trùm áo khoác lên người Hứa Hòe, nói. "Mặc đi, đừng để bị cảm lạnh."

Ban đêm trong bệnh viện cũng bật điều hòa, nhiệt độ so với bên ngoài thấp hơn nhiều.

Hứa Hòe không từ chối, nàng vẫn còn đang run rẩy, hai mắt chăm chú nhìn thang máy hiển thị con số không ngừng đi lên.

Kể từ khi đi ra ngoài, nàng không có bất kỳ giao lưu nào với Lâm Thù Ý. Đầu óc tựa như đã trống rỗng, bây giờ nàng không thể nghe thấy gì ngoại trừ tin tức của Hứa Ba.

Đã đến lầu năm, Hứa Hòe liền dẫn đầu đi ra ngoài. Lâm Thù Ý đi theo phía sau nàng, nhìn bóng lưng của nàng, có chút cáu kỉnh.

Tầng này rất yên tĩnh, tuy đèn ngoài hành lang sáng sủa, có thể chiếu rọi vào tường trắng, nhưng lại nhàn nhạt ảm đạm.

Lâm Thù Ý vô thức nhíu mày, cô thực sự chán ghét bệnh viện. Đối với cô, không có kỷ niệm đẹp.

Cô nhận điện thoại, bước sang một bên mà không đi qua.

Không ngờ trước cửa phòng cấp cứu có người.

Hứa Hòe đi vào, sau khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế, sắc mặt vốn đã trở nên rất tệ nay lại càng tệ hơn.

Nhưng hiện tại nàng không có thời gian đi quan tâm đến hai người kia, mà quay sang người điều dưỡng đang đứng ở trong góc, vẻ mặt kích động nói: "Hồ tiểu thư, tôi, ba tôi hiện tại là tình huống gì?"

Sắc mặt người điều dưỡng kia không hề tốt, trước khi Hứa Hòe đến, cô muốn tới xem vài lần mới rời bệnh viện, là một người điều dưỡng, cô không muốn xen vào chuyện nhà của người khác. Nhưng nghĩ Hứa Hòe cũng là người đáng thương, nếu cô cũng đi rồi, thì khi Hứa Hòe đến, chẳng phải cái gì nàng cũng không biết sao?

"Cái kia, tôi, buổi tối tôi vốn đang xem cha cô chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên hai vị này từ ngoài cửa đi vào. Họ nói có chuyện muốn nói riêng với Hứa tiên sinh, để tôi ra ngoài trước, Hứa tiên sinh cũng gật đầu, tôi liền chờ ở bên ngoài. Nhưng, nhưng không lâu sau, bên trong có người bấm chuông cấp cứu, tôi đi trước bác sĩ một bước, ở ngay cạnh cửa, khi tôi đi vào đã thấy mặt của Hứa tiên sinh đã tím tái rồi, bác sĩ đến, ông ấy ..."

Khi các y tá cùng bác sĩ nghe được tin tức liền đến nhanh, Hứa Ba đã rơi vào trạng thái bị sốc, sau khi kích điện cho tim, đường nhịp tim thẳng tắp liền lại trập trùng, sau đó được cấp tốc đẩy vào phòng cấp cứu.

"... khẳng định chính là bọn họ, bọn họ đã nói cái gì đó với Hứa tiên sinh a! Trước đó Hứa tiên sinh vẫn còn rất tốt, sau khi bọn họ đi vào, Hứa tiên sinh liền không tốt! Bọn họ, bọn họ còn không cho phép tôi gọi điện thoại thông báo cho cô, Hứa tiểu thư..." Người điều dưỡng như trước đó đã bị hai người ngồi bên kia đe dọa, lúc này vừa lên án vừa nhìn người ngồi bên kia, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Hứa Hòe nghe được cả người liền run lên, khi nàng đến thì nhìn thấy Ôn Thư Nhiên, đương nhiên còn có người ngồi bên cạnh cô ta.

"Ôn Thư Nhiên!" Nàng đứng trước mặt người kia, hai mắt như muốn nứt ra, móng tay đã ghim chặt vào lòng bàn tay, "Cô đã làm gì hả!" Nàng hét lên, hoàn toàn không để ý đến "đi nhẹ nói khẽ" viết trên hành lang. Hứa Hòe không thể bình tĩnh được nữa, tại sao nữ nhân vô liêm sỉ như Ôn Thư Nhiên cùng cái người họ Chu lại liên tục phá rối cuộc sống vốn đã rất bất ổn của nàng vậy? Khi nàng đang đối mặt với tình huống tuyệt vọng, còn muốn từ phía sau đẩy nàng rơi xuống vực sâu sao?

Người đến tìm Hứa Ba xác thực là Ôn Thư Nhiên và Chu Bồng, chỉ là hiện tại vẻ mặt của Ôn Thư Nhiên đối với với Hứa Hòe không còn đố kị như lúc trước nữa, lúc này trên mặt Ôn Thư Nhiên mang theo ý cười, là ý cười dương dương tự đắc.

Bị Hứa Hòe điểm danh, cô ta không cảm thấy sợ hãi, tựa như người làm Hứa Ba suýt tức chết không phải là cô ta.

"Làm sao? Cô rất hiếu kỳ sao?" Ôn Thư Nhiên nhớ tới sắc mặt khó coi của Hứa Ba đêm nay, còn có vẻ mặt sống không bằng chết, trong lòng cô ta liền cảm thấy khoan khoái. Kỳ thực, trước khi đến phòng bệnh của Hứa Ba, cô ta cùng Chu Bồng đều do dự không muốn làm như vậy. Nhưng Hứa Hòe không biết tốt xấu, cũng không trách cô ta vô tình vô nghĩa, đổ thêm dầu vào lửa cùng nói hươu nói vượn chuyện của Hứa Hòe, quả nhiên, Hứa Ba liền chống đỡ không được.

Hứa Hòe cả giận run lên, "Cô đã làm gì!" Nàng bước tới, dùng hết khí lực ấn vào bả vai Ôn Thư Nhiên, giống như hận không thể bóp chết người này.

Ôn Thư Nhiên bị đau, muốn trở tay, nhưng lúc này Hứa Hòe như bộc phát hết sức lực, bóp lấy vai cô ta không buông tay. Nhìn thấy Ôn Thư Nhiên bị khi dễ, Chu Bồng xoay người bắt đầu gỡ ngón tay của Hứa Hòe, quát lớn: "Tiểu ti tiện, cô muốn làm cái gì!"

Hứa Hòe thực sự vốn không còn nhiều khí lực, dựa vào chút khí lực nhỏ nhoi chống trả Ôn Thư Nhiên, bây giờ có thêm ngoại lực của Chu Bồng, Hứa Hòe không thể chống đỡ được nữa. Hứa Hòe bị Ôn Thư Nhiên đẩy đến loạng choạng, suýt chút nữa ngã chổng vó, mà Lâm Thù Ý vừa nói chuyện với Lục Kinh Châu xong, đi tới vừa vặn nhìn thấy cảnh này, cô liền sải một bước chân dài, đứng sau lưng Hứa Hòe, vươn tay đỡ lấy.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái trong vòng tay, ngực Lâm Thù Ý bỗng nổi lên lửa giận, trong mắt như chứa đầy băng giá, bắn về phía hai người vẫn đang ngồi đó.

"Đẩy em ấy?" Lâm Thù Ý thốt ra ba chữ, đỡ Hứa Hòe đứng vững, sau đó sải bước về phía Ôn Thư Nhiên và Chu Bồng, ánh mắt sắc bén, "Tay nào?" Hiện tại tâm tình của cô không tốt, phi thường không tốt, áp lực cực kỳ thấp, nhìn hai người trước mặt, tựa hồ sau một khắc liền muốn động thủ.

Cuối cùng Ôn Thư Nhiên cũng phục hồi tinh thần lại, đây không phải là lần đầu tiên cô ta đối mặt với Lâm Thù Ý. Cách đây không lâu, cô ta đã bị Lâm Thù Ý "giáo huấn" kỹ càng qua điện thoại. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ trong tay cô ta đã có kiếp mã khác, hoặc là nói, bây giờ sau lưng cô ta, cô ta nghĩ có người khác chống lưng, cho nên khi đối mặt với Lâm Thù Ý, đáy lòng cô ta tựa như cũng biến thành mấy phần sức lực.

"Thế nào? Cả hai tay đấy!" Cô ta trừng hai mắt, giống như làm như vậy sẽ giúp cô ta có dũng khí đối mặt với lửa giận của Lâm Thù Ý.

Kỳ thực Ôn Thư Nhiên như vậy cũng khiến Lâm Thù Ý kinh ngạc, trước sau gì cô cũng đã tiếp xúc với Ôn Thư Nhiên hai lần, nhưng hai lần đó cùng người trước mặt hoàn toàn khác nhau. Ôn Thư Nhiên hiện tại xem ra không có sợ hãi, nhưng trước mặt cô, còn dám thách thức?

Chỉ là Lâm Thù Ý làm cho bất ngờ, nhưng lại không chút do dự vì Ôn Thư Nhiên khởi đầu không bình thường. "Vậy là cô đẩy cả hai tay?"

"Vậy thì sao! Lâm Thù Ý, hiện tại tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất đừng động đến tôi, cô có biết người đứng sau lưng tôi là ai không?" Dáng dấp của Ôn Thư Nhiên cực kỳ hung hăng, nhìn Lâm Thù Ý, thấy người kia có chút do dự, lá gan cô ta càng lớn hơn. "Biết sợ chưa?" Chỉ là, Ôn Thư Nhiên chưa kịp kêu thảm một tiếng, cả người lập tức từ trên ghế đẩu rơi xuống đất, cuộn tròn thành một đoàn.

"A ..." Ôn Thư Nhiên còn đang không ngừng kêu thảm, trước khi cô ta kêu lên, thực sự có hai tiếng "răng rắc" rõ ràng vang vọng trong hành lang.

Lâm Thù Ý không nói hai lời, trực tiếp bẻ hai cổ tay của cô ta!

Người trong cuộc Ôn Thư Nhiên kêu thảm thiết, mà Lâm Thù Ý ở bên kia không có biểu hiện gì giống như cô không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia "Sao, không phải có người chống lưng sao? Sao không nói cho tôi nghe một chút?"

Ôn Thư Nhiên quả thực có chút ngu xuẩn, cô ta một chút cũng không hiểu rõ Lâm Thù Ý. Nếu hiện tại có ai có thân phận nhất định ở thành phố Thanh Phúc ngồi ở đây, đều sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng thân phận của người khác đi trấn áp Lâm Thù Ý.

Điều Lâm Thù Ý không thích nhất chính là bị người khác dùng danh tiếng chèn ép không cho cô làm gì. Cô đã quen với việc tùy ý rồi, làm sao có thể chịu được việc bị người đe dọa? Hơn nữa, Lâm gia làm chuyện làm ăn như vậy, trong bầu không khí của đại gia đình Lâm gia, tính tình của Lâm Thù Ý là hỏng bét nhất.

"Tôi không biết đến đột cùng cô ngu xuẩn đến mức nào, lại có thể dùng người chống lưng uy hiếp tôi?" Ai đã từng thấy cô sợ ai chưa? Trước đây cô và Hề Tri Hảo bị quân địch bao vây năm ngày năm đêm mà không ai có thể làm cho cô khuất phục, cuối cùng sau khi Hề Tri Hảo kéo dài một hơi liền thật sự dây dưa với đối phương, đột xuất vòng vây mà sống sót.

Người chân chính đã trải qua sinh tử như cô, nơi nào sẽ còn e ngại những lời nguy hại tiềm ẩn trên miệng của người này?

Ôn Thư Nhiên muốn nói nhưng không nói được, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cánh tay bị gãy nhưng còn đau hơn so với lúc trước bị Lâm Thù Ý đá vài cước, thậm chí bây giờ còn suýt chút nữa cắn nát môi dưới của chính mình, áσ ɭóŧ nhanh chóng bị mồ hôi thấm ướt.

Chu Bồng thấy thế cũng không thể ngồi yên. Bà ta vốn là người Hứa Ba mời đến chăm sóc Ôn Thư Nhiên, nhưng không biết chăm sóc làm sao lại chăm sóc đến trên giường của Hứa Ba. Nhiều năm trôi qua, Hứa Ba kỳ thực không thích bà, nhưng sai lầm đêm đó đã trở thành nhược điểm của Hứa Ba.

Chu Bồng đi theo Hứa Ba, mặc dù bây giờ không biết làm sao nhìn thẳng Hứa Ba, nhưng đối với bà không có vấn đề gì, thứ bà muốn chính là tiền của Hứa Ba. Trong lòng bà biết rất rõ điều này, hơn nữa hiện tại cầm tiền của Hứa Ba đi nuôi dưỡng một con sói nhỏ bên ngoài, bà cũng cảm thấy cuộc sống vẫn rất thoải mái.

Bây giờ Hứa Ba đã ngã xuống, trong lòng bà còn lo sợ hơn Ôn Thư Nhiên.

Hiện tại Ôn Thư Nhiên vẫn còn trẻ, muốn trèo cành cao cũng không sao, nhưng bà thì khác. Khi còn trẻ bà không có tướng mạo gì, lẽ nào hiện tại già đầu còn có thể đi tìm kim chủ sao? Nhìn cô ta hiện tại ôm một cái đùi, hiện tại xem ra cái đùi kia có thể kinh sợ Lâm Thù Ý, Chu Bồng nghĩ đến đúng là có dũng khí.

"Tôi nói cho cô biết, người chống lưng chúng ta là một đại nhân vật! Cô tốt nhất, cô tốt nhất cẩn thận một chút!" Dù sao Chu Bồng sống trên đời cũng chưa thấy qua bao nhiêu người, Chu Bồng đã chuẩn bị kỹ càng, có thể nói nhưng vẫn không khỏi nói lắp.

Lâm Thù Ý không có hứng thú, thế nhưng điều cô hứng thú chính là thu thập người ở phía sau chống lưng cho hai mẹ con giả dối không biết xấu hổ này. "Là ai?" Cô lười biếng hỏi.

Chu Bồng cảm thấy trong lời nói của mình làm cho Lâm Thù Ý có chút kiêng kỵ, trên mặt không khỏi lộ ra một chút đắc ý, "Còn có thể là ai, là chủ mẫu đương gia của Lâm gia! Phù Khinh phu nhân!"

Vừa dứt lời, Lâm Thù Ý vốn ung dung liền thay đổi sắc mặt, trở nên rất nghiêm túc nhìn hai người trước mặt, "Thật sao?" Hai chữ này như muốn bật ra một đống băng, mang theo hàn ý.

Chu Bồng cảm thấy Lâm Thù Ý đang bất động, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, bà mặc kệ Ôn Thư Nhiên đang khóc lóc đau đớn trên mặt đất, nhướng mày đắc ý nhìn Lâm Thù Ý, "Đúng vậy! Tôi có thể gạt cô sao?" Nếu không, tại sao hôm nay bọn họ dám đến bệnh viện còn liều lĩnh chọc giận Lâm Thù Ý cơ chứ?

Đầu óc Lâm Thù Ý nhanh chóng xoay chuyển, câu trả lời này, trước khi Chu Bồng nói, cô thật sự chưa hề nghĩ tới.

A, không nghĩ tới, nữ nhân Phù Khinh kia lại nhúng tay vào chuyện này. Cô lập tức nghĩ đến một cái email nói hai ngày không có tung tích của nữ nhân kia, nghĩ đến, đây là tới thành phố Thanh Phúc đích thân giao dịch với hai nữ nhân ngu xuẩn trước mặt này sao?

Chỉ là, Lâm Thù Ý không thể không nói, ánh mắt của Phù Khinh thực sự rất tốt, có vẻ như trong thế giới phức tạp này, không dễ tìm thấy hai nữ nhân ngu xuẩn như Chu Bồng và Ôn Thư Nhiên. Lừa gạt cùng lợi dụng rõ ràng như vậy, hai người trước mặt vẫn đi tin tưởng, Lâm Thù Ý không biết nên nói gì cho phải.

Mắng ngu xuẩn, đều cảm thấy hai người này sỉ nhục hai từ ngu xuẩn.

Nhìn thấy vẻ mặt ngày càng đắc ý của Chu Bồng, Lâm Thù Ý bước tới, trực tiếp lặp lại hành động mà cô đã làm với Ôn Thư Nhiên trước đó, trực tiếp bẻ gãy tay Chu Bồng đã đẩy Hứa Hòe.

Tiếng hét của Chu Bồng xen lẫn tiếng hét của Ôn Thư Nhiên, vang vọng khắp tầng cấp cứu, nhưng không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, không ai kiểm tra, không ai ngăn cản.

Mà Lâm Thù Ý lại làm ngơ trước thanh âm thảm thiết này, cô đứng tại chỗ, như một thanh kiếm sắc bén làm bằng băng. Cả người trông sắc bén lại lạnh giá.

Cô không nói thêm lời nào, ánh mắt có mấy phần thương hại, "Nếu thật sự muốn theo ai làm việc, phải điều tra rõ ràng đối phương là có thân phận gì. Bà nói xem, Phù Khinh một mặt muốn làm dì của tôi, một mặt muốn làm mẹ kế của tôi, sẽ thật sự trở mặt với tôi vì hai người sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc