NGƯỢC TÀN VỢ YÊU: TỔNG TÀI XIN ĐỪNG HỐI HẬN

Chương 646

Là cô quá ích kỷ! Là do cô không đủ dũng cảm! Cũng chính cô là người khiến sự việc trở nên rối loạn như ngày hôm nay!

Là cô đã làm liên lụy đến Savvy!

Lương Tiểu Ý tuyệt vọng gục đầu xuống, vùi đầu vào ngực, sự áy náy của Savvy… Có phải cô dùng cả cuộc đời mình vẫn không thể trả được phần ân tình này của Savvy không?

Tô Lương Mặc không hề biết rằng, đòn đả kích tình địch cuối cùng của anh lại khiến Lương Tiểu Ý cảm thấy áy náy như thế này.

Giờ phút này, ở trước mặt đám đông, Tô Lương Mặc cúi người xuống, ôm ngang eo nhấc bổng cô lên: “Lục Trầm, ra bế hai tiểu thiếu gia, chúng ta đi thôi!”

Dưới vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Tô Lương Mặc vừa ngang ngược vừa tao nhã, đi về phía chiếc xe Bugatti Veyron.

Người đi thì kịch cũng hết, sau một trận ồn ào, mọi thứ đã kết thúc hào nhoáng. Savvy vẫn im lặng đứng trên nền cỏ, cho dù có vài người to gan đến chào tạm biệt, nhưng anh ta vẫn ngó lơ, không hề để ý đến ai.

Thua Tô Lương Mặc không mất mặt, bất cứ ai ở đây đều không dám khinh thường anh ta!

Savvy chỉ im lặng đứng ở đó, trời sắp xuống núi, một chút ánh nắng vàng còn sót lại chiếu lên người anh ta, bóng lưng thẳng tắp của anh càng thêm cô đơn, lạc lõng.

Anh ta cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, nói: “Ông nội, ông hài lòng chưa? Cô dâu của cháu đi mất rồi…” Giọng anh ta vô cùng mệt mỏi… Anh ta chỉ nói một câu sau đó liền ngắt điện thoại… Anh ta không cần bất kỳ câu trả lời nào của ông Klutz.

Anh ta ném điện thoại đi, điện thoại rơi xuống nền đất vỡ tan.

Anh ta ngồi sụp xuống, đau khổ vùi đầu vào lòng bàn tay.

Bờ vai anh ta… không ngừng run rẩy, giống như đang ẩn giấu một điều gì đó.

Một ánh mắt nhìn thẳng vào người anh ta, đau đớn, hiu quạnh…

Tô Lương Mặc dùng thái độ vô cùng cương quyết bế Lương Tiểu Ý vào trong xe ô tô, Tô Lương Mặc vừa ngồi vào xe liền đặt Lương Tiểu Ý ngồi lên đôi chân vững chãi và quyến rũ của anh.

Mặt cô xẹt qua một tia oán hận và nín nhịn, cô bắt đầu giấy dụa.

“Đừng động đậy!” Ánh mắt Tô Lương Mặc bỗng trở nên sâu thẳm. Đôi mắt đen sẫm của anh lóe sáng, phản chiếu vào đôi mắt tròn xoe của cô, vô cùng khí thế.

Lương Tiểu Ý trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc… Anh bảo tôi được không động đậy thì tôi liền không động đậy à Anh vẫn tưởng tôi là Lương Tiểu Ý của trước đây, chuyện gì cũng đều nghe theo lời anh sắp đặt à?

Tâm trạng của Lương Tiểu Ý vô cùng oán hận, bất bình, anh càng không cho cô làm thì cô càng có tâm lý phải làm cho bằng được.

Nhưng cô không hề nhận ra vẻ nhãn nhịn trên khuôn mặt anh tuấn của anh, trán anh toát mồ hôi hột. Bỗng nhiên Tô Lương Mặc khom người, khóe môi quyến rũ ghé vào tai Lương Tiểu Ý, giọng nói trầm thấp, mê hoặc từ từ vang lên: “Đừng động đậy nữa” Giọng nói của anh vô cùng kiềm nén, dường như anh đang nghiến răng để nói ra.

Hai tay của Tô Lương Mặc đặt vào eo Lương Tiểu Ý, giữ chặt cô lại… Lực tay anh càng lúc càng lớn.

Không… Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh chứ! Ngang ngược, ích ký, vô liêm sỉ! Trong lòng Lương Tiểu Ý thầm oán hận.

Cô giãy dụa càng dữ dội hơn, cô muốn trốn thoát khỏi đôi bàn tay cứng như đá này của anh.

Mắt Tô Lương Mặc hơi nheo lại, hai tay anh bỗng nhiên giữ chặt cô gái đang cựa quậy không ngừng trên người mình, anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn truyền vào tai Lương Tiểu Ý: “Lương Tiểu Ý, anh đã nói em đừng có động đậy nữa, em mà không nghe lời… Kết quả sẽ không tốt đẹp gì đâu”

Vừa nói, anh vừa giơ tay ra, giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lương Tiểu Ý, không giải thích gì, chỉ đặt tay cô vào một đống lửa – ngọn lửa của anh.

Sao Lương Tiểu Ý có thể không biết là cái gì chứ?

Bỗng nhiên cô mở trừng mắt, giây tiếp theo… Âm!

Khuôn mặt nhỏ nhăn của cô bỗng chốc nóng bừng!

Bình luận

Truyện đang đọc