NGƯỢC TÀN VỢ YÊU: TỔNG TÀI XIN ĐỪNG HỐI HẬN

Chương 886

Còn Sada Yamaichiro, khi anh phát hiện ra hành động ngầm của Vân Nhất bèn tăng thêm sức mạnh, một lần nữa hạn chế tự do của tay đối phương. Hai cánh môi đỏ tươi hơi nhếch lên, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ châm chọc, nhưng giây tiếp theo, phía ót đã bị một vật cứng kề vào.

Từ sau lưng truyền đến giọng nói cahr cáo của Vân Nhất: lgài Sada nếu muốn lộn xộn cũng phải hỏi xem súng trong tay tôi đồng ý hay không chứ”

Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, đám thuộc hạ đi theo Sada ‘Yamaichiro lập tức đồng thời giơ súng, nhất trí nhảm họng súng về phía Vân Nhất. Hơn mười khẩu súng đồng loạt vang lên tiếng lên đạn, thanh âm vô cùng vang dội, mang tới cảm giác lạnh sống lưng “Không muốn chết thì bảo thuộc hạ của ngài hạ súng xuống, bằng không tôi sẽ bóp cò” trong lúc nói chuyên, họng súng cũng hung hãng đâm đâm vào cái ót của Sada Yamaichiro.

Trong lời cảnh cáo của Vân Nhất tràn ngập sát khí, mà người bị súng chĩa vào cổ – Sada Yamaichiro thì ngay cả mắt cùng không thèm chớp lấy một cái, chỉ khẽ cười: “Cậu dám lấy một cây súng không còn đạn dọa tôi ư? Có đạn thì cứ việc nổ súng đi”

Hô hấp của Vân Nhất chợt dừng lại. Đúng thế, trước đó, khi giáo huấn đám côn đồ kia, cây súng này đã bản ra viên đạn cuối cùng rồi. Nếu không có đám người Nhật Bản không mời mà đến này quấy rối, cậu ra đã sớm dẫn mợ chủ rời khỏi nơi này.

Nhưng tại sao người này lại biết được chuyện đó?

Chẳng lẽ hôm nay cậu ta thật sự phải… Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài trên vầng trán rắn rỏi của Vân Nhất.

“Trên thế giới này, người dám chữa súng vào tôi, đã chết rồi” Vân Nhất nghe thấy Sada Yamaichiro thong dong mở miệng, phun ra một chữ: “Đánh!”

Giây tiếp theo, đám thuộc hạ xung quanh lập tức nhào lên, vây Vân Nhất ở giữa. Một đám người đánh một người, tuy thân thủ Vân Nhất không tồi, nhưng vừa nãy đã hỗn chiến với đám côn đồ, thế lực đã hao hụt gần hết, lúc này còn phải chống lại nhóm thuộc hạ bên người Sada Yamaichiro, mà đám thuộc hạ này đâu phải như đám côn đồ trước đó, rất nhanh cậu ta đã gục ngã. Vô số quyền cước dội xuống người Vân Nhất, trong mắt Vân Nhất hiện lên sự tuyệt vọng, cậu ta không sợ chết, chỉ hối hận vì đã phụ lòng BOSS Sự tuyệt vọng lan tràn!

Cậu ta không dám nhìn về chỗ phu nhân đang đứng, chỉ yên lặng thừa nhận quyền cước từ đám chó Nhật Bản!

Chẳng bao lâu sau, Vân Nhất nghĩ trước giờ cậu ta chưa từng phải chịu nhục nhã tới vậy! Cậu ta muốn cử động, muốn đứng lên, nhưng những tên chó này, mỗi một đấm, mỗi một đã đều nhảm vào những chỗ yếu hại trên người cậu ta… Tay cậu ta đã tím đen cả rồi!

“Trên thực tế, cậu ta không lo lắng cho cơ thể của bản thân, chỉ thẹn với lời giao phó của Boss. Nếu phu nhân rơi vào tay Yamaguchi, sẽ trở thành sự uy hiếp to lớn đối với Boss.

Đau đớn trên người đến mức chết lặng, Vân Nhất còn đang chìm đảm trong thống khổ thân thể và khuất nhục tâm lý, không phát hiện ra sự việc không nên có đang xảy ra Cho đến khi bất ngờ phát hiện trên thân thể không có chiêu thức của chó Nhật Bản, cũng không có quyền cước, Vân Nhất mới không để ý thân thể rách nát, hơi hoạt động người muốn đứng lên, liếc mắt một cái! Cậu ta giật mình!

Đập vào mắt cậu ta ở phía trước là một giày da màu đen chế tác thủ công lau cẩn thận tỉ mi, bên trên bóng loáng. Vân Nhất cứng họng, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi chân thon dài thẳng tắp đứng trước mặt cậu ta.

‘Vân Nhất kích động không thôi, đôi mắt cậu ta lập tức sáng lên, giây tiếp theo có vẻ nghĩ đến cái gì, ánh mắt ảm đạm, chậm rãi lộ ra chua xót. Cậu ta cúi đầu, không dám đổi diện với người đàn ông phía trước này: “Boss” Một tiếng boss này tràn đầy chua xót và áy náy.

Tô Lương Mặc lắng lặng đứng trước mặt Vân Nhất, lấy tư thế đế vương, khép mắt nhìn thuộc hạ đang chật vật cuộn mình trên mặt đất. Đổi với tiếng boss của Vân Nhất kia giống như không nghe thấy, hắn liền đi về phía trước Vân Nhất thấy bóng lưng khí chất đế vương kia, trái tim co rút lại — Biểu hiện của boss giống như không biết cậu ta! .. Không! Phải nói, trong mắt boss đã không có người tên Vân Nhất này!

Nhưng mà…Đó cũng là do cậu ta tự tìm. Vân Nhất áy náy lại khó chịu.

Tô Lương Mặc đứng trước mặt Sada Yamaichiro, hai người đàn ông, khí chất thượng thừa khác biệt, Tô Lương Mặc tuấn mỹ kiên cường, Sada ‘Yamaiehiro lại tuyệt mỹ ôn nhu.

 

Bình luận

Truyện đang đọc