NGƯỢC TÀN VỢ YÊU: TỔNG TÀI XIN ĐỪNG HỐI HẬN

Chương 892

“Không sao đâu, tôi đưa cô về nhà”“

Bên kia “Đi đường tắt” Tô Lương Mặc ngồi ghế sau lạnh lùng ra lệnh. Trên đường về nhà, Lục Trầm lái xe. Lục Trâm sợ Tô Lương Mặc chạy với tốc độ như gió lốc.

Tên họ Tô đó không cần mạng, Lục Trầm cũng cần chứ. Vì vậy anh ta cướp tay lái, ngồi vào ghế tài xế “Năm đó cậu xuống tay vẫn còn nhẹ, cho tới bây giờ cô gái đó vẫn còn xuất hiện trước mặt cậu làm mưa làm gió.”

‘Vừa nghe Lục Trầm nói, Tô Lương Mặc ngồi ghế sau nhíu mày, mắt khép lại, thần sắc cảng lúc càng lạnh lùng. Ngón tay dài dài lộ ra, có lúc gõ gõ vào da của ghế ngồi dường như đang suy tư điều gì đó, một hồi lâu sau mới ngẩn đầu: *Đợi sau khi gặp Tiểu Ý, cậu đi xử lý cô gái kia, tớ không muốn gặp lại cô ta nữa”

Hiểu rồi?

“Cô gái này” ám chỉ ai, ý của hai người thật sự khó hiểu Nhưng Lục Trầm, cậu ta hiểu rất rõ ý nghĩa câu nói này của Tô Lương Mặc: “Tôi không muốn gặp lại cô ta nữa”

Xe đã lái đến cửa chính của biệt thự, đến nhà Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý,cả đoạn đường này đều rất tĩnh mịch và vắng vẻ.

“Vợ tôi đâu?” Tô Lương Mặc vừa xuống xe đã đi vào nhà và hỏi bảo vệ trong ngôi biệt thự: “Cô ấy đã về chưa?”

“Văn chưa”

Thấy Tô Lương Mặc bất an, Lục Trầm xuống xe và lên tiếng: “Đi tìm, triệu tập mọi người..” Đột nhiên nghe thấy động cơ của một chiếc xe hơi ngoài cửa Nhìn xuyên qua, Tô Lương Mặc thấy một người đàn ông đang mở cửa sau của xe. Trong xe có một người bước xuống, là người khiến anh lòng như lửa đốt nảy giờ – chính là Lương Tiểu Ý.

Từ góc nhìn của Tô Lương Mặc, có thể thấy bóng lưng người đàn ông đó mặc vest, Lương Tiểu Ý đang cười tít mắt với người đàn ông đó.

“Đáng chết!” Anh ghen muốn hóa rồ! Nụ cười của Tiểu Ý là thuộc về anh cơ.

Anh xoán tay áo lên định ra cửa thì bị Lục Trầm kéo lại: “Cậu bình tĩnh một chứt, cậu không thấy bóng lưng của người đàn ông đó quen quen sao?”

Nghe câu nói của Lục Trầm, anh bình tĩnh lại từ từ xoay người sang, lại nhìn thấy người đàn ông đó qua khe cửa sổ, lộ ra vỏn vẹn nửa bên mặt của ông ta, Tô Lương Mặc nheo mắt một cái: “Là ông ta, là ông lão Nhật Bản đó?”

Bây giờ Lương Tiểu Ý đang cảm ơn anh Sada, khóe mắt khẽ quét về phía Tô Lương Mặc đang bước ra từ trong biệt thự: ‘Lương Mặc? Ánh mắt cô sáng lê: gọi: “Lương Mặc, vừa hay anh đi ra, em giới thiệu cho anh đây chính là Anh Sada”

Tô Lương Mặc nhàn nhạt liếc nhìn Lương Tiểu Ý,từ tốn nói: ‘Anh biết anh ta là ai”

“Em… Em gặp phải chuyện, may mà được Anh Sada giúp đỡ: Trái tìm Lương Tiểu Ý đập bang bang: “Lương Mặc, bức ảnh đó…” Lương Tiểu Ý cẩn thận Tô Lương Mặc, cô sợ anh hiểu nhầm.

“Anh nhận được” Người đàn ông không nhìn cô, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc xe bên cạnh, nở nụ cười dễ mến: “Anh Sada”

” Lương Tiểu Ý cần môi: ‘Vậy anh…” Cô khó có thể mở miệng Rốt cuộc ánh mắt Tô Lương Mặc rơi trên mặt Lương Tiểu Ý, nâng cánh tay lên, ngón tay thon dài của anh khẽ nhẹ nhàng chạm vào mặt cô “Không có chuyện gì, em mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi!”

“Nhưng mà..” Lương Tiểu Ý nhìn về phía Anh Sada ở bên cạnh: ‘Em còn chưa cảm ơn sự giúp đỡ của Anh Sada”

Tô Lương Mặc bỗng nhiên cười, nụ cười ôn hòa bình tĩnh, nhéo nhéo gương mặt Lương Tiểu Ý: ‘Không sao, anh tới chào Anh Sada đã giúp đỡ hộ em”

‘Vâng được” Lương Tiểu Ý cúi đầu, trong lòng thở dài một hơi, lại không để ý Tô Lương Mặc ở bên cạnh cô, khóe miệng anh hơi giễu cợt. Cô chào hỏi anh ‘Sada một tiếng, sau đó xoay người quay vào phòng.

“Chờ anh một chút” Chưa kịp đi cô đã bị người nào đó nắm lấy cổ tay, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Tô Lương Mặc đang cầm cánh tay mình, hỏi: “Sao vậy anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc