NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Nhậm Quy đã đã thua. Thua một cách hồ đồ và vô lý. Ông ta không còn cơ hội lật ngược thế cờ nữa rồi.   

Sau khi buổi chẩn đoán kết thúc, cổ phiếu của Dương Hoa tiếp tục tăng vọt còn tập đoàn Thiên Hằng thì lao dốc, đứng bên bờ phá sản. Đến cả những công ty lớn nhỏ có liên quan tới Thiên Hằng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.   

Chưa nói tới việc đối phó với Dương Hoa thì lúc này các công ty này cũng đã khó bảo toàn được tính mạng lắm rồi.  Đến cả Nhậm Quy cũng đang phải xử lý rất nhiều vấn đề liên quan tới nhà nước, làm gì có thời gian đi lo cho những công ty đó.   

Nhà họ Vương càng thê thảm hơn. Khi Vương Tử Tường đưa ra thông tin về những hành động phi pháp của nhà họ Vương dành cho Dương Hoa thì Khang Gia Hào và Kỷ Văn đã cùng hợp lực vạch trần toàn bộ âm mưu của nhà bọn họ.   

Lúc đó, có thể nói toàn bộ nhà họ Vương đều rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không ai thoát được. Cuộc chiến này kết thúc bằng sự chiến thắng của Dương Hoa.   

Thế nhưng dù vậy thì công việc của Mã Hải và Lâm Chính vẫn chưa kết thúc. Mã Hải nhân lúc đối phương đang sứt đầu mẻ trán lập tức tiến hành chèn ép và thu mua những công ty liên quan và cả tập đoàn Thiên Hằng của Nhậm Quy   

Tập đoàn Thiên Hằng chỉ trong ba ngày đã bị thu nhỏ tới một nửa. Lâm Chính cũng được đà bèn tức tốc cho sản xuất thuốc tiểu đường.   

Thuốc mới được tung ra, nhận được phản ứng cực tốt, vừa được người bệnh đánh giá cao lại được những đại y của các nước khác kiểm chứng nên đã khiến đám đông giành mua cho bằng được. Thậm chí nước ngoài còn đặt mua số lượng lớn.   

Hoa Dương đành phải xây thêm vài nhà máy để sản xuất. Nhà máy của Chung Hào được liệt vào đối tượng sản xuất trọng điểm. Quy mô cũng được anh chú trọng đầu tư và mở rộng lên gấp ba lần. Chung Hào nhìn nhà máy dần được hoàn thành bèn quỳ xuống khóc thét lên: “Bố! Con đã không phụ sự kỳ vọng của bố rồi ạ…”  

Lâm Chính ngồi trong phòng làm việc, im lặng nhìn màn hình máy tính. Mã Hải đẩy cửa bước vào, rảo bước đi tới trước mặt Lâm Chính bằng vẻ đầy kích động.   

“Chủ tịch, tập đoàn Thiên Hằng đã bị chúng ta thôn tính hơn một nửa rồi. Những công ty khác cũng đã đầu quân cho chúng ta. Từ hôm nay, Dương Hoa đã trở thành đầu rồng trong nước rồi. Sẽ không còn thế lực nào dám đối kháng với chúng ta nữa. Chúng ta đã thành công! Dương Hoa đã trở thành cái tên không thể bỏ qua rồi! Chúng ta đã làm được”, Mã Hải run rẩy vì xúc động.   

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh nhìn điện thoại, đôi mắt sâu thẳm khó đoán được tâm tư: “Cũng tương đối rồi! Ngày đó…sắp tới”.   

“Chủ tịch, hiện tại có 31 công ty truyền thông muốn phỏng vấn cậu!”  

“Ngoài ra còn có 47 doanh nghiệp hàng đầu muốn mời cậu dùng bữa tối. Đây là danh sách của họ”.   

“Có thêm 198 doanh nghiệp muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta".   

“Chủ tịch Lâm…còn cả…”, Mã Hải đưa một loạt danh sách ra trước mặt Lâm Chính.   

Thông tin chất như núi. Lâm Chính chỉ liếc nhìn và thở dài. Anh đã sớm tính đến chuyện này. Rằng một khi đánh bại được Thiên Hằng của Nhậm Quy thì Dương Hoa sẽ trở thành đầu rồng trong nước và không ai có thể ngăn cản anh được nữa. Nhưng…đó chưa hẳn là điều Lâm Chính mong muốn.   

“Ăn tối thì thôi, phỏng vấn cũng lùi lại cho tôi. Tôi không có hứng thú. Còn việc hợp tác thì ông thấy cái nào có lợi cho Dương Hoa thì xử lý giúp tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.   

“Vâng chủ tich”, Mã Hải gật đầu.   

Lâm Chính nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 5h chiều, tới giờ cơm rồi. Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông. Anh liếc nhìn, là Tô Nhu.   

“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính ấn nút nghe.   

“Anh ở đâu, đi ăn cơm thôi”, giọng của Tô Nhu nghe khá nhẹ nhàng.   

“Em muốn ăn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.   

“Nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần, anh có biết không? Em ở đó đợi anh”.   

“Được! Giờ anh đi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó tắt máy.   

“Cậu có cần tôi đưa đi không?”, Mã Hải hỏi.   

“Không cần đâu, tôi tự lái xe”.   

“Cậu muốn xe gì? Alto hay là…  

“Thôi khỏi, Lamborghini đi, dù sao thì tôi cũng nói với cô ấy tôi là chủ tịch Lâm rồi. Cô ấy không tin thì thôi vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc. Mã Hải im lặng nhìn theo bóng lưng anh rời đi.   

Lâm Chính nhanh chóng lái Lamborghini tới nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần. Có không ít người để ý tới chiếc xe của anh.   

Lúc bước vào nhà hàng, anh thấy Tô Nhu và Lạc Thiên đang trò chuyện vô cùng sôi nổi. Thấy anh tới, Lạc Thiên lập tức đứng bật dậy chạy tới kéo tay anh.   

“Lâm Chính! Hôm nay anh xử lý mọi chuyện quá hoàn hảo!’, Lâm Chính cười thản nhiên.   

Nhưng Tô Nhu thì giật mình: “Lâm Chính đã làm gì cơ?”

Bình luận

Truyện đang đọc