“Cái gì? Chỉ có bốn trăm nghìn tệ? Keo kiệt thế sao?”.
Trương Tinh Vũ không vui, nhìn thẻ ngân hàng, sắc mặt tối lại nhiều: “Mẹ đã nghe nói rồi, tiền bồi thường của chồng con phải đến hàng trăm triệu!”.
“Làm gì có nhiều như vậy. Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa. Vả lại Lâm Chính cũng định lấy số tiền đó lập nghiệp, bây giờ anh ấy cũng phải tiết kiệm tiền sống qua ngày, mẹ đừng ép anh ấy nữa!”, Tô Nhu cười chua chát.
Trương Tinh Vũ suy nghĩ một lúc, khẽ hừ một tiếng: “Được thôi con gái, mẹ tạm thời tha cho cậu ta. Nhưng mẹ nói con biết, số tiền bốn trăm nghìn tệ này vẫn chưa đủ! Ít nhất cậu ta phải bỏ mười triệu tệ ra hiếu thuận với bố mẹ vợ, chỉ lấy một phần mười của cậu ta, không quá đáng chứ?”.
“Mẹ…”, Tô Nhu sắp khóc ra được.
“Được rồi, lần này mẹ không gây với con nữa, nhưng con phải làm công tác tư tưởng cho chồng con. Có tiền thì không cần bố mẹ vợ nữa sao? Nếu vậy, e rằng ngày nào đó cậu ta sẽ ruồng bỏ luôn người vợ là con luôn đấy!”.
Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, kéo tay Tô Quảng rời khỏi nhà.
Hai người vừa đi, rốt cuộc Tô Nhu cũng thở phào.
“Em có thể hỏi anh tiền. Nếu là em lên tiếng, bất kể em cần bao nhiêu, anh cũng sẽ cho”, Lâm Chính thản nhiên nhìn cô, nói.
“Lâm Chính, anh biết tính của em mà, tiền em sẽ tự kiếm. Số tiền đó thuộc về anh, hơn nữa anh hoàn toàn không nợ em thứ gì, em không có tư cách mở miệng đòi tiền anh”, Tô Nhu lắc đầu nói.
“Nhưng em là vợ anh, không phải sao?”, Lâm Chính nói.
“Vợ?”, Tô Nhu hơi ngạc nhiên, cúi đầu xuống, khàn giọng nói: “Nhưng bao nhiêu năm nay, em thật sự có làm hết nghĩa vụ của người vợ đâu? Trừ là vợ trên danh nghĩa, những cái khác em hoàn toàn không xứng làm vợ anh”.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh không ngờ Tô Nhu lại nói ra lời như vậy…
“Được rồi Lâm Chính, anh đừng quan tâm đến những chuyện này nữa. Bây giờ anh cũng đã có tiền, em hi vọng anh có thể sử dụng số tiền đó làm nên sự nghiệp, đừng có ù ù cạc cạc sống qua ngày nữa. Thật ra anh là một người rất có bản lĩnh, anh hoàn toàn không cần phải làm một người ở rể mà ai cũng xem thường”.
“Vậy em cảm thấy anh nên làm gì mới tốt?”.
“Anh có thể sáng lập công ty của mình, nhắm chuẩn thị trường có triển vọng tốt gầy dựng sự nghiệp, hoặc cũng có thể mở một bệnh viện tư. Không phải anh rất có hứng thú với y học sao? Đi theo ngành này hoàn toàn không thành vấn đề”, Tô Nhu cười nói.
“Vậy nếu anh đầu tư hết một trăm triệu này vào Quốc tế Duyệt Nhan thì sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, Tô Nhu như bị sét đánh, lập tức ngẩn ra.
Lâm Chính cầm điện thoại, gọi vào một số.
“Alo, giúp tôi đầu tư toàn bộ số tiền mà Cư Chí Cường bồi thường cho tôi vào Quốc tế Duyệt Nhan. Ừ, chỉ thế thôi”.
Lâm Chính nói một câu đơn giản, sau đó cúp máy.
Tô Nhu ngơ ngác nhìn anh, sau đó la lên: “Anh điên rồi à?”.
“Anh không có tài kinh doanh, chi bằng để em làm, cuối năm chia lợi nhuận cho anh là được”.
“Nhưng…”, Tô Nhu mím môi, trong lòng rối bời.
Cô cảm thấy vừa tức giận vừa cảm động.
Cô còn hi vọng Lâm Chính có thể dùng số tiền này vươn lên, không hi vọng anh có thể kiếm về nhiều tiền hơn, nhưng chỉ cần có thể sống cho ra dáng là được rồi.
Không ngờ anh lại phất tay đẩy một trăm triệu này lên đầu mình.
Anh ăn bám đến nghiện rồi à?
“Bây giờ anh hối hận còn kịp”, Tô Nhu hít sâu một hơi, nói.
“Không cần, Tiểu Nhu, sau này dựa vào em hết”, Lâm Chính nói.
“Anh… Thôi bỏ đi, nếu đã như vậy, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của Quốc tế Duyệt Nhan, lợi nhuận cuối năm em sẽ chia cho anh theo tỷ lệ”, Tô Nhu bất lực thở dài.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Giải quyết xong chuyện này, Tô Nhu bèn vội vã về văn phòng, xử lý khoản tiền kếch xù mà Lâm Chính đột nhiên chuyển tới.
Lâm Chính thì lại quay về Dương Hoa.
Qua sự nỗ lực của nhóm Khang Gia Hào và Kỷ Văn, nhà họ Vương đã tan rã. Đa số chứng cứ phạm tội của người nhà họ Vương đã được Khang Gia Hào thu thập được, đồng thời giao cho cảnh sát.
Lần này nhà họ Vương xong thật rồi.
Còn Nhậm Quy, đương nhiên cũng không dễ chịu. Thiên Hằng vì chuyện này mà tổn thất nặng nề, bản thân Nhậm Quy thì vướng vào nhiều tội danh tranh chấp thương mại, lừa đảo thương mại và phỉ báng, vu khống… vô cùng chật vật. Cổ phiếu của Thiên Hằng cũng sụt giảm nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều biết Thiên Hằng tiêu rồi.
Kèm theo đó, gần một trăm doanh nghiệp lớn nhỏ đã bắt tay với Thiên Hằng tấn công Dương Hoa cũng gặp phải cú sốc.
Trong trận chiến này, Dương Hoa toàn thắng.
Tầm nhìn của Mã Hải cũng vô cùng độc đáo, lập tức nhân cơ hội thu mua vài công ty con có tiềm lực dưới trướng Thiên Hằng, nuốt sạch chiếc bánh to là Thiên Hằng.
Những tập đoàn tài chính xí nghiệp khác nhìn mà đỏ mắt, cũng muốn chia một chén súp.
Nhưng Thiên Hằng là chiến lợi phẩm của Dương Hoa, vào thời khắc mấu chốt này, không ai dám nhảy ra tranh với Dương Hoa.
Nếu không, đó sẽ là khiêu khích Dương Hoa, xem Dương Hoa là kẻ địch.
Bây giờ Dương Hoa như mặt trời ban trưa, ai còn dám đối đầu với Dương Hoa?
Những chuyện này Mã Hải sẽ xử lý thỏa đáng, Lâm Chính chỉ cần xem qua là được.
Anh ngồi ở văn phòng, xem tài liệu.
Lúc này, Cung Hỉ Vân dẫn theo một người phụ nữ đi vào văn phòng.