NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua, lộ ra bộ dáng bừng tỉnh.  

“Là Lục Tuyết à? Tôi nhớ lúc trước tôi đã hứa với cô sẽ không nhốt cô quá lâu. Bây giờ cô được tự do rồi”.  

Lục Tuyết cúi đầu, hai mắt ngập tràn nước mắt.  

Cô ta đã biết chuyện nhà họ Vương sụp đổ.  

Lúc này, cô ta rơi vào nỗi đau khổ và tự trách vô tận.  

Cô ta không muốn nhà họ Vương thua, cũng không muốn nhìn Dương Hoa bại.  

Bởi vì nhà họ Vương đã giúp đỡ cô ta, mà Dương Hoa cũng cực kỳ tín nhiệm cô ta.  

Nhưng cô ta lại phụ lòng người của hai bên.  

Mấy ngày bị nhốt, trong lòng cô ta vô cùng dằn vặt, thậm chí có ý nghĩ quyên sinh.  

Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ đã muộn.  

Chết không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.  

“Chủ tịch Lâm, xin lỗi”, Lục Tuyết khẽ giọng nói.  

“Nhà họ Vương không còn, sau này cô có dự định gì không?”, Lâm Chính hỏi.  

“Tôi sẽ đi tự thú, cho dù Chủ tịch Lâm không giao nộp tôi cho cảnh sát, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình”, giọng Lục Tuyết khàn khàn.  

Lâm Chính ngạc nhiên, liếc nhìn cô ta, sau đó lắc đầu: “Nếu cô đi tự thú, ít nhất cũng phải mười năm trở lên. Bây giờ tôi không định kiện cô, cô còn trẻ tuổi, không cần phải làm như vậy, uổng phí thanh xuân của mình”.  

“Nhưng… tôi thật là thất bại”.  

“Chuyện này không thể trách cô, một mình cô không xoay chuyển được cả thế cục, bởi vì đây vốn không phải cuộc chiến của một người”.  

Lâm Chính bình thản nói, lấy một xấp tài liệu trên bàn lên, đi đến trước mặt Lục Tuyết, giao cho cô ta.  

Lục Tuyết ngẩng đầu lên, nhận lấy tài liệu xem qua một lúc, hơi thở trở nên gấp gáp.  

“Chủ tịch Lâm, những người này là…”.  

“Người nhà họ Vương không phải ai cũng tội ác tày trời, cũng có một vài người chính trực, thậm chí còn có trẻ con. Nhưng vì nhà họ Vương sụp đổ, bọn họ không còn chỗ ở, tương lai mịt mù. Lục Tuyết, tôi sẽ thuê cô cống hiến cho Dương Hoa tôi một lần nữa, còn cô sẽ thay tôi quản lý tốt những người nhà họ Vương này, thế nào? Ít ra cô không thể để người nhà họ Vương tuyệt hậu! Như vậy cô cũng xem như đã trả nợ ân tình cho nhà họ Vương”, Lâm Chính cười nói.  

Lục Tuyết nghe vậy thì kích động không thôi, trong mắt lại dâng tràn nước mắt.  

“Chủ tịch Lâm, thật vậy sao? Thật sự cảm ơn anh, tôi nên báo đáp ân tình của anh thế nào đây?”, Lục Tuyết vừa khóc vừa nói.  

“Không cần, cô cũng chỉ là một cô gái mệnh khổ”, Lâm Chính an ủi vài câu, nói: “Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị đi, đợi lát nữa Mã Hải sẽ sắp xếp chức vụ mới cho cô. Bên phía nhà họ Vương, cô cũng đi thương lượng với họ đi”.  

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh!”, Lục Tuyết khom lưng trước Lâm Chính, sau đó kích động chạy ra ngoài.  

Lâm Chính lặng lẽ dõi theo bóng lưng của cô ta, đợi cô ta ra ngoài rồi mới vòng trở về, ngồi vào vị trí.  

“Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu lắm, vì sao cậu lại giữ lại người nhà họ Vương? Hơn nữa còn định để Lục Tuyết đi quản lý người nhà họ Vương? Chẳng lẽ cậu không biết cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc hay sao?”, Cung Hỉ Vân không nhẫn nhịn được nữa, vội tiến lên, nói ra lời trong lòng.  

“Trừ cỏ tận gốc? Cung Hỉ Vân, tôi biết đạo lý này rõ hơn cô. Nhưng có đôi khi, dù cho chúng ta biết một vài người sẽ tiềm ẩn nguy cơ, song cũng không thể không nhẫn nại”, Lâm Chính lắc đầu nói.  

“Vì sao?”, Cung Hỉ Vân ngạc nhiên.  

“Bởi vì Dương Hoa chúng ta đã không còn là Dương Hoa của trước kia. Sau khi đánh bại Nhậm Quy và nhà họ Vương, chúng ta đã đạt đến một độ cao mới, cũng khiến một vài người ở tầng lớp cao hơn chú ý đến chúng ta! Nếu lúc này tôi trừ cỏ tận gốc nhà họ Vương thì sẽ kích động những người đó!”.  

“Kích động?”, Cung Hỉ Vân mù mờ: “Chủ tịch Lâm, tôi vẫn không hiểu lắm!”.  

“Vậy tôi sẽ nói đơn giản cho cô biết. Nếu dùng cách phân cấp đơn giản để khái quát, thực lực của Dương Hoa chúng ta trước kia chỉ thuộc cấp A. Nếu là cấp A, người của cấp S sẽ không để ý đến chúng ta, bởi vì chúng ta vẫn chưa thể lọt vào mắt bọn họ. Nhưng bây giờ chúng ta loại bỏ được nhiều đối thủ, một bước nhảy vọt thành cấp S, vậy thì những người cấp S khác chắc chắn sẽ xem chúng ta như đối thủ, nghiêm túc suy xét.   

Nếu bây giờ chúng ta thể hiện ra mặt tàn bạo hung ác như trừ cỏ tận gốc, bọn họ sẽ gây khó dễ cho chúng ta trước. Bây giờ, mọi thứ của chúng ta đều chưa ổn định, không thích hợp để nghênh đón sự tấn công của bọn họ. Bây giờ tôi làm như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy tôi là một người lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt nông cạn, không đáng để lo. Tôi tha nhà họ Vương một con đường sống chỉ để làm tê liệt đối thủ mạnh hơn của chúng ta mà thôi! Còn nhà họ Vương, bất cứ lúc nào cũng bị giám sát, không thể gây ra sóng gió gì lớn”, Lâm Chính lắc đầu nói.  

“Hóa ra là vậy”.  

Cung Hỉ Vân sáng mắt lên, liên tục gật đầu.  

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đột nhiên ý thức được điều gì, vội hỏi: “Chủ tịch Lâm, đối thủ cấp S mà cậu nói… là chỉ ai?”.  

Lâm Chính không lên tiếng.  

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.  

Cung Hỉ Vân quay đầu lại thì thấy Mã Hải đi vào.  

“Chủ tịch Lâm, khách đến rồi!”, Mã Hải nghiêm túc nói.  

“Để ông ta vào!”, Lâm Chính nói.  

“Vâng!”.  

Mã Hải lui ra ngoài.  

“Đối thủ cấp S đến rồi”, Lâm Chính hờ hững nói.  

Cung Hỉ Vân kinh ngạc, vội vàng nhìn ra cửa.  

Chốc lát sau, hai người đi vào.  

Cung Hỉ Vân nhìn sang, lúc này mới phát hiện một trong số đó là Cư Chí Cường.  

Người đàn ông trung niên đi bên cạnh… chính là chủ tịch của Tập đoàn Chính Hoa!  

Cư Nam An!  

Hóa ra là Tập đoàn Chính Hoa?  

Không thể nào!  

Không phải bọn họ nhiều lắm chỉ cùng cấp bậc với Thiên Hằng thôi sao?  

Từ lúc nào Chính Hoa lại trở thành tồn tại khiến Chủ tịch Lâm kiêng dè như vậy?  

Cung Hỉ Vân vô cùng hoang mang.

Bình luận

Truyện đang đọc