NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Thấy Lạc Thiên lại gần, Lâm Chính nín thở, cũng tỏ vẻ cảnh giác.  

Rốt cuộc Lạc Thiên muốn làm gì?  

Lâm Chính thầm nghĩ.  

Ngay sau đó, Lạc Thiên sờ tới áo khoác của Lâm Chính, cởi nó ra.  

Lâm Chính sửng sốt.  

Áo khoác của anh nhanh chóng bị Lạc Thiên cởi ra, đặt lên chiếc ghế bên cạnh.  

Sau đó, cô ấy lại bắt đầu cởi những món đồ khác.  

Lâm Chính mơ hồ hiểu ra gì đó, hơi nhúc nhích một cái.  

"A!".  

Lạc Thiên sợ đến mức hét lên chói tai, cả người run bắn lên, lập tức đứng dậy, không dám làm bừa nữa.  

Lâm Chính giả vờ bị tiếng hét này làm cho tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.  

"Sao thế Tiểu Thiên?", anh ôm đầu, dáng vẻ mới tỉnh rượu, yếu ớt hỏi.  

"À, không... không có gì, tôi thấy anh bị say, nên muốn cởi áo giúp anh để anh ngủ", Lạc Thiên cố nặn ra một nụ cười, nói.  

"Thế à... Cảm ơn cô nhé, nhưng một cô gái như cô làm e là không ổn lắm, đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cô đấy".  

Lâm Chính mỉm cười, rồi đứng dậy nói: "Chắc là không có vấn đề gì đâu, tôi về nghỉ ngơi đây".  

"Lâm Chính, bây giờ đã muộm lắm rồi, anh ngủ lại đây đi. Nếu anh cảm thấy bất tiện thì để tôi sang phòng khác", Lạc Thiên vội nói.  

"Thật ngại quá", Lâm Chính cũng không phản đối.  

"Có chuyện gì thì anh cứ nói với tôi nhé, anh ngủ sớm đi", Lạc Thiên nặn ra một nụ cười, rồi xoay người rời đi.  

Lâm Chính nhanh nhạy bắt được sự cô đơn lạc lõng trên khuôn mặt Lạc Thiên đúng khoảnh khắc cô ấy quay đi.  

Anh không khỏi thở dài, thực ra anh đã nhận ra tâm tư của Lạc Thiên từ lâu.  

Nhưng trước khi đại hội bắt đầu, anh không thể có bất cứ qua lại gì với Tô Nhu và Lạc Thiên, nếu không... chỉ có hại bọn họ thôi.  

Lâm Chính lắc đầu, kéo chăn trùm lên đầu ngủ.  

Lạc Thiên ra khỏi phòng, Lạc Bắc Minh vẫn đang sốt ruột chờ ở bên ngoài.  

Thấy Lạc Thiên đi ra, Lạc Bắc Minh sửng sốt, vội vàng bước tới: "Tiểu Thiên, sao cháu đã ra rồi?".  

"Chẳng lẽ... Thần y Lâm mắc bệnh khó nói?", một người nhà họ Lạc ở bên cạnh ngạc nhiên nói.  

"Không phải chứ? Thần y Lâm có y thuật giỏi như vậy, nếu cậu ta bị bệnh khó nói thì chắc là có thể tự chữa được chứ nhỉ..."  

"Anh chưa từng nghe câu dao sắc không gọt được chuôi sao?".  

"Hóa ra là vậy".  

Người nhà họ Lạc bàn tán xôn xao.  

Gò má Lạc Thiên ửng hồng, cuống đến mức giậm chân: "Mọi người đừng nói linh tinh nữa, không có chuyện đó đâu, chỉ là thần y Lâm tỉnh lại thôi".  

"Tỉnh lại?".  

Ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.  

Lạc Bắc Minh nhìn Lạc Thiên với vẻ khó tin, thì thào nói: "Không thể nào... Thần y Lâm tỉnh lại nhanh như vậy sao? Lẽ nào... dược lực không đủ?".  

"Ông, đâu phải ông không biết thể chất đặc biệt của thần y Lâm, có lẽ dược lực đó có hiệu quả đối với người bình thường, chứ không xi nhê gì đối với thần y Lâm", Lạc Thiên đáp.  

"Có thể lắm, cơ thể thần y Lâm vốn đã khác với người thường. Ông nghe người ta nói rất có khả năng cậu ta đã luyện cơ thể đến mức bách độc bất xâm. Dựa vào chút thuốc này mà muốn đánh gục cậu ta thì e là khó lắm", Lạc Bắc Minh gật đầu nói.  

"Vậy... bây giờ chúng ta phải làm sao đây ông?", Lạc Thiên chán chường hỏi.  

"Cơ hội lần này đã lỡ, chúng ta chỉ đành chờ vậy. Tiểu Thiên, chuyện này không thể quá nóng vội, hơn nữa cách này cũng chỉ là hạ sách, thực ra cháu còn có thể tự dựa vào bản thân mà. Cháu gái ông xinh thế này, sao thần y Lâm có thể không thích được chứ? Cụ thể thì vẫn phải xem cháu nắm bắt thế nào", Lạc Bắc Minh mỉm cười nói.  

Lạc Thiên thở dài, khẽ gật đầu.  

Đây vốn đã là chuyện cưỡng cầu, cô ấy cũng không thích lắm.  

Tuy tính cách cô ấy cởi mở, nhưng đến thời khắc quan trọng thì vẫn rụt bước lại...  

Lâm Chính ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng ngủ dậy ăn sáng với Lạc Thiên, rồi cả hai rời nhà họ Lạc.  

Lâm Chính ngồi ở y quán của Lạc Thiên một lát, rồi quay về trụ sở chính của Dương Hoa.  

Bây giờ Dương Hoa đang có một đống việc chờ anh xử lý.  

Sau khi thu mua Chính Hoa, thì Dương Hoa đã vươn lên thành tập đoàn tài chính có thực lực hàng đầu trong nước, có thể chính thức đối đầu với những ông trùm trong nước, thậm chí là quốc tế.  

Nhưng trước đó, Lâm Chính vẫn phải xử lý kẻ đứng sau Cư Nam An đã.  

Trong phòng làm việc.  

Cư Nam An ngồi ở sô pha, nhấp một ngụm cà phê, nhưng đôi mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt có chút tiều tụy, bàn tay cầm cốc cà phê không còn chút sức nào.  

"Sao vậy Chủ tịch Cư? Đêm qua ngủ không ngon à?", Lâm Chính đưa mắt nhìn ông ta, bình thản hỏi.  

"Cũng bình thường".   

Cư Nam An nặn ra một nụ cười.  

"Đã sắp xếp xong cho người nhà họ Cư rồi chứ?".  

"Được bảy tám phần rồi, cũng may có Chủ tịch Lâm bảo vệ người nhà tôi an toàn, nếu không chưa chắc chúng tôi có thể đến được Giang Thành dễ dàng như vậy", Cư Nam An nói.  

"Đây là chuyện nên làm mà, dù sao bây giờ ông cũng phục vụ cho tôi. Nhưng Chủ tịch Cư này, chúng ta đã đến mức này rồi thì liệu có thể thẳng thắn với nhau được chưa?", Lâm Chính bỗng nói.  

"Thẳng thắn với nhau?", Cư Nam An sửng sốt, lập tức hiểu ý của Lâm Chính, khàn giọng nói: "Chủ tịch Lâm muốn biết gì thì cứ hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói hết với cậu".  

Lúc này thì Cư Nam An không thể giấu giếm gì nữa.  

"Rốt cuộc người đứng sau ông là ai?", Lâm Chính ghé lại gần Cư Nam An, khàn giọng hỏi.   

Cư Nam An trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh đáp: "Chủ tịch Lâm, cậu đã từng nghe tới thế gia Nam Cung chưa?".  

"Nam Cung?", Lâm Chính ù ù cạc cạc, sau đó lắc đầu: "Người của họ Nam Cung thì có, nhưng gia tộc này... tôi chưa từng nghe nói".  

"Chủ tịch Lâm chưa từng nghe nói cũng là bình thường, bởi vì đây là một gia tộc lánh đời, bọn họ sẽ không xuất hiện trước mắt người khác".  

"Nói vậy là người đứng sau ông chính là thế gia Nam Cung?".  

"Đúng vậy".  

"Bọn họ có thế lực rất lớn sao?".  

"Cậu nghĩ Chính Hoa của tôi có tầm ảnh hưởng như thế nào ở trong nước?".  

"Rất lớn, coi như đứng đầu ngành này của ông".  

"Đúng vậy, tôi theo cậu là tổn thất rất lớn của thế gia Nam Cung, nhưng... còn lâu mới đến mức khiến bọn họ đại thương nguyên khí. Bởi vì theo tôi được biết, thế gia Nam Cung còn nắm trong tay công ty Kỹ thuật Phi Dược, tập đoàn Trúc Mộng, công ty Bắc Cực Hùng và công ty Thiên Độ... Chủ tịch Lâm, cậu có biết như vậy nghĩa là gì không?", Cư Nam An nói.  

Lâm Chính nghe thấy thế không khỏi sững sờ.  

"Đây là sự thật sao..."  

"Hoàn toàn chính xác, hiện giờ cổ đông lớn nhất của những công ty này đều là người của thế gia Nam Cung. Thực ra nói một cách nghiêm túc, thì tôi cũng là một chi nhánh của bọn họ, để che tai mắt nên tôi mới đổi họ".  

Lâm Chính nghe thấy thế liền rơi vào trầm mặc.  

Anh chưa từng nghĩ thế gia Nam Cung này lại có thế lực khổng lồ như vậy.  

“Chủ tịch Lâm, nếu cậu cảm thấy sợ hãi hay hốn hận, thì bây giờ vẫn còn kịp”, Cư Nam An nhìn Lâm Chính chằm chằm, khàn giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc