NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Những thứ được loan truyền luôn là thật thật giả giả khiến người ta không sao phân biệt được rõ ràng.  

Lâm thần y cũng như vậy. Rất nhiều người ban đầu khi nghe về sự tích của Lâm thần y thì đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lại tán thưởng sùng bái nhưng nghe nhiều rồi thì cảm thấy quá giả dối.  

Một người thật sự có thể xuất sắc đến vậy sao?  

Trên thực tế thì Lâm Chi Hằng cũng hoài nghi như vậy. Một người thanh niên chừng hai mươi tuổi y thuật vô song, lập ra Dương Hoa, giàu có không ai sánh bằng, lại có y võ kinh người...  

Những nhân tố này cho dù là yếu tố nào thì cũng không thể xuất hiện trên một người thanh niên được.  

Nhưng sự thực là...mọi hoài nghi của bọn họ đều hội tụ trên người thanh niên này.  

Trước đó anh ta hoài nghi.  

Hiện giờ... tận mắt chứng kiến, còn cần phải hoài nghi sao?  

Lâm Chi Hằng thẫn thờ nhìn Lâm Chính, tâm cảnh phức tạp đến tột độ.  

Thử nghĩ xem nếu như chưởng đánh này đánh vào người anh ta thì anh ta có còn sống hay không?  

Chỉ e rằng toàn thân đã nát bươm không biết bị phân thành bốn hay năm phần rồi.  

Lâm Chi Hằng lúc này mới ý thức được trước đó vì sao Lâm Chính lại luôn nương tay, cho dù là ngay từ chưởng đầu tiên anh cũng không hề dùng đến một phần mười sức lực.  

Cậu ta nói không sai! Mình căn bản không phải là đối thủ của cậu ta!  

Thực lực của người thanh niên này đã vượt qua phạm vi mà anh ta có thể chống đỡ.  

Những người trên đường đều trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Lâm Chính.  

“Đây chính là Lâm thần y sao?”, Tô Nhu với khuôn mặt phức tạp lặng lẽ nhìn bóng hình oai phong đó.  

Thử hỏi có cô gái nào mà không thích một người đàn ông vững chãi như vậy? Còn sự vững chãi của Lâm Chính đã chinh phục được tất cả mọi người.  

Cho dù là Lâm Tử Yến lúc này cũng phải lầm bầm không dám nói thêm.  

Kể cả chú Hằng xuất hiện thì cô ta cũng đã nhìn rõ...một mình chú Hằng e rằng không thể đối phó được với Lâm thần y!  

“Hoá ra là vậy, tôi hiểu rồi...”, Lâm Chi Hằng hít sâu, nhắm mắt nói.  

“Chú về đi”, Lâm Chính phủi bụi trên người, lặng lẽ nói.  

Lâm Chi Hằng trầm ngâm một hồi rồi cười tự giễu: “Về...e rằng không thể”.  

“Chú không thắng được thì thôi bỏ đi, còn lãng phí thời gian làm gì?”, Lâm Chính cau mày.  

“Nhiệm vụ mà nhà họ Lâm giao cho tôi là đưa Lâm Tử Yến về! Cho nên tôi nhất định phải làm được. Kể cả tôi không phải là đối thủ của cậu thì tôi cũng buộc phải chiến với cậu, chí ít là như vậy, nó thể hiện tôi đã dốc hết sức, tôi không lùi bước, không chiến mà bỏ chạy! Huống hồ Lâm Chi Hằng tôi cũng không phải một người thích kiểu không chiến mà chạy!”, Lâm Chi Hằng cười nói, rồi lại vào tư thế chiến đấu.  

Lâm Chính nghe vậy thì ánh mắt lạnh hẳn lại: “Lâm Chi Hằng, tôi đã cho chú hai cơ hội rồi, quá tam ba bận, chú đừng cho rằng tôi không dám giết chú!”  

“Ra tay đi, Lâm thần y! Mặc dù tôi biết tôi không phải đối thủ của cậu nhưng có thể chết trong tay cậu đối với tôi mà nói là vinh quang”, Lâm Chi Hằng bật cười ha ha.  

“Được, vậy thì đừng trách tôi!”, Lâm Chính hạ giọng và đột nhiên xong lên.  

Lần này tốc độ của anh tăng nhanh cực hạn, sức mạnh cũng không kiềm hãm lại nữa, giữa hai người vốn dĩ ở khoảng cách nhau hàng trăm mét nhưng trong chớp mắt đã cách nhau rất gần.  

Lâm Chi Hằng trố mắt, nhanh chóng giơ tay tung chưởng.  

“Thiên lang quyền!”  

“Ám tinh quyền!”  

“Khôi xà bộ”  

Lâm Chi Hằng liên tiếp tung ra ba chiêu pháp nhưng đánh ra rồi mà không hề có tác dụng.  

Dưới tốc độ khủng khiếp của Lâm Chính, anh ta thậm chí đến vạt áo của Lâm Chính cũng không thể chạm tới.  

“A!”, Lâm Chi Hằng kêu lên, đột nhiên hai vai nứt toác, bị cơn gió trước mặt cuốn lấy.  

Anh ta mưu đồ Lâm Chính đang di chuyển với tốc độ cao phải ra mặt nhưng anh ta vừa ra tay thì quyền chưởng khác đã giáng trúng vai.  

Lâm Chi Hằng định bắt chặt lấy nắm đấm đang đánh đến nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.  

Rắc!  

Tiếng kêu vang lên. Một bên cánh tay của Lâm Chi Hằng cứ thế gãy rời, cơ thể bị đánh bay đi ngã cuộn tròn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại.  

“Chú Hằng!”, Lâm Tử Yến sợ hãi gọi thét lên.  

Người nhà họ Lâm chìm vào tuyệt vọng.  

Lâm Chính dừng tay, lạnh lùng nhìn Lâm Chi Hằng: “Dừng lại, cút đi!”  

Lâm Chi Hằng ôm lấy cánh tay bị gãy, đau đớn toát mồ hôi lạnh nhưng nụ cười trên khuôn mặt chưa hề khép, anh ta chậm rãi đứng dậy mỉm cười: “Lâm thần y, tôi nói rồi, tôi sẽ không rút lui”.  

Nói rồi, anh ta lại sải bước xông về phía Lâm Chính.  

Lâm Chính hắng giọng lạnh lùng rồi lại nhảy vọt chủ động áp sáp lên trước, một quyền nữa nện thẳng lên cánh ta còn lại của Lâm Chi Hằng.  

Rắc!  

Tiếng xương gãy lại vang lên.  

“A!”, Lâm Chi Hằng phát ra âm thanh kêu gào đau đớn.  

Lâm Chính lật tay tung chưởng rồi lại đánh tiếp một chưởng vào ngực Lâm Chi Hằng.  

Hự!  

Lâm Chi Hằng phun ra cả miệng máu bay ra xa hơn mười mét và ngã ra đất, lúc này e rằng đến gượng dậy cũng khó.  

Gân cốt của anh ta bị Lâm Chính đánh tới mứt đứt lìa, toàn thân trọng thương.  

E rằng lúc này anh ta có muốn vực dậy cũng gian nan vô cùng.  

“Lần này kết thúc rồi chứ?”, Lâm Chính hít vào một hơi thật sâu quay người chuẩn bị rời đi.  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.  

“Lâm thần y, chưa đâu...”, Lâm Chính giật mình vội quay đầu lại thì thấy Lâm Chi Hằng trên mặt đất lại một lần nữa vùng dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc