NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chi Hằng nằm trên đất, thở hổn hển, bên miệng toàn là máu, cả người đầy vết thương và vết bầm tím, vô cùng chật vật.  

Hai tay anh ta đã đứt, lúc này dù muốn đứng dậy cũng vô cùng khó khăn. Cộng thêm xương cốt gãy nứt, anh ta hoàn toàn không ngồi dậy nổi, thân trên gần như bị phế.  

Nhưng… anh ta không từ bỏ, vẫn đang định đứng dậy.  

Tô Nhu mở to hai mắt.  

Lâm Tử Yến và những người khác của nhà họ Lâm cũng nhìn sang đầy kinh ngạc.  

“Anh ta định làm gì?”, Cung Hỉ Vân lắp bắp.  

Nhưng người bên cạnh lại không thể trả lời.  

Hơi thở của Lâm Chi Hằng cực kỳ gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, không ngừng đổ mồ hôi.  

Dường như anh ta đang dùng sức, gương mặt căng thẳng.  

“Hây!”.  

Anh ta quát khẽ, cơ thể nằm trên đất chuyển động, nhưng lại không có bất cứ động tác nào.  

“Từ bỏ đi”, Lâm Chính khàn giọng nói.  

Lâm Chi Hằng vẫn không quan tâm, sau đó quát khẽ.  

“Ha!”.  

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, tròng mắt cũng dần dần biến thành màu đỏ máu.  

Cuối cùng!  

“Hây!”.  

Lâm Chi Hằng lại thét lên lần nữa, cả người đột nhiên lăn vòng, người vốn đang nằm ngửa trên mặt đất, bây giờ lại nằm sấp, mặt úp vào nền đất.  

Vì chuyển động cơ thể ảnh hưởng đến vết thương, cơn đau kịch liệt khiến cả người anh ta run rẩy không ngừng.  

Nhưng Lâm Chi Hằng vẫn không từ bỏ.  

Hai tay anh ta đã gãy, xương sườn đã nứt, nhưng hai chân anh ta không hề hấn gì.  

Anh ta cúi thấp đầu, dùng đầu gối chống mặt đất, lại đứng dậy từng chút một.  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.  

Đồng tử trong mắt Lâm Chính cũng dãn ra.  

Phải có ý chí mạnh đến mức nào mới làm được như thế.  

Tất cả mọi người đều không khỏi khâm phục nghị lực của Lâm Chi Hằng.  

Nhưng, trong lòng Lâm Chính lại dâng lên thù hận và căm ghét!  

Càng như thế, anh lại càng hận!  

“Thần y Lâm, chiến… chiến nào!”, Lâm Chi Hằng vừa thở hổn hển vừa cười nói.  

Một giây sau, Lâm Chính đã xuất hiện trước mặt anh ta, không đợi anh ta phản ứng đã bóp lấy cổ anh ta, nhấc lên bằng một tay.  

Vẻ mặt của Lâm Chi Hằng lập tức méo mó, cả người run rẩy không ngừng. Anh ta muốn giãy giụa, nhưng lại cực kỳ gian nan.  

“Vì nhà họ Lâm đó, đáng sao?”, Lâm Chính đỏ hai mắt, khẽ giọng quát.  

“Tôi… tôi họ Lâm! Có gì mà đáng với không đáng…”, Lâm Chi Hằng khó khăn hét lên.  

“Thế nên, chú chắc là mình muốn đấu với tôi?”, Lâm Chính quát lên, nắm đấm còn lại cũng đang run rẩy kịch liệt.  

Chỉ cần anh vung nắm đấm lên, đánh về phía đầu Lâm Chi Hằng, đầu Lâm Chi Hằng sẽ biến nát vụn ngay lập tức.  

Đến lúc đó, Lâm Chi Hằng chắc chắn sẽ chết, không ai có thể cứu được.  

Lâm Chính rất đau khổ.  

Anh không muốn giết chết người này!  

Nhưng nghĩ tới người này liều mạng vì nhà họ Lâm, trong lòng anh dâng lên lửa giận và thù oán vô tận.  

Một gia tộc như vậy… đáng để liều mạng hay sao?  

Hoàn toàn không đáng!  

Trong mắt Lâm Chính tràn ngập thù hận!  

Anh tin rằng mình sắp không nhịn nổi nữa!  

Không phải anh không cho Lâm Chi Hằng cơ hội! Mà là Lâm Chi Hằng đã lựa chọn từ bỏ.  

Toàn thân Lâm Chính run rẩy nhè nhẹ, nắm đấm vung lên mạnh mẽ.  

Rõ ràng cả người tràn đầy sát ý, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không xuống tay được.  

Lâm Chi Hằng cũng nghi hoặc, không hiểu vì sao thần y Lâm lại băn khoăn như vậy.  

Anh ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn đôi mắt đỏ máu của Lâm Chính.  

Đột nhiên, anh ta giống như sinh ra ảo giác, miệng vô thức gọi một tiếng yếu ớt.  

“Tiểu Chính?”.  

Anh ta vừa dứt lời, đồng tử của Lâm Chính đột nhiên dao động, sát ý dịu lại.  

“Chú đang nói gì?”, Lâm Chính nhanh chóng ổn định tinh thần, lạnh lùng nói.  

“Không… Không có gì, tôi nhận nhầm người… Ánh mắt cậu rất giống với Lâm Chính cháu tôi… Có lẽ tôi… xuất hiện ảo giác”, Lâm Chi Hằng nói giọng khàn khàn.  

“Lâm Chính? Tên vô dụng đó?”.  

“Vô dụng? Phải… Nếu nó có thể làm một người vô dụng cả đời thì cũng là một chuyện may mắn đối với nó… Ít ra, là chuyện tốt…”, trên mặt Lâm Chi Hằng lộ ra nụ cười chua chát.  

Lâm Chính thấy vậy, không khỏi buông lỏng nắm đấm siết chặt.  

Anh im lặng một lúc, đột nhiên buông tay, quăng Lâm Chi Hằng xuống đất.  

Rầm!  

Lâm Chi Hằng lăn trên đất mấy vòng, nằm yên không động đậy, không thể đứng dậy được nữa.  

Cơn đau kịch liệt sắp làm anh ta ngất xỉu.  

Nhịp thở của người bên đường đều run rẩy.  

Lâm Chính đi đến cạnh Lâm Chi Hằng, hạ giọng nói: “Tôi hỏi chú, chú cảm thấy… nhà họ Lâm đó đáng để chú bảo vệ sao?”.  

“Vì sao cậu… luôn hỏi tôi vấn đề này?”, Lâm Chi Hằng yếu ớt nói.  

“Tôi chỉ muốn biết, chú bảo vệ nhà họ Lâm, vậy còn những người bị nhà họ Lâm hại chết, chú làm sao ăn nói với bọn họ?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Chi Hằng, hỏi.  

Lâm Chi Hằng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lâm Chính: “Cậu…”.  

“Rời khỏi nhà họ Lâm đi, như thế chú còn có thể giữ được một mạng!”.  

Lâm Chính trầm giọng nói. Anh hái một đóa hoa đang nở rộ bên đường trước mặt Lâm Chi Hằng, ngắt một cánh hoa xuống để trên người anh ta, đồng thời siết chặt đóa hoa trong lòng bàn tay.  

Soạt!  

Những cánh hoa còn lại bị sức mạnh dồi dào của Lâm Chính nghiền thành bột mịn.  

Anh thả tay, đóa hoa biến thành cát bụi rơi qua kẽ ngón tay anh bay đi.  

Lâm Chi Hằng lập tức hiểu ý của Lâm Chính, nhìn cánh hoa còn hoàn chỉnh ở trên người mình, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.  

“Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai?”, Lâm Chi Hằng khẩn thiết hét lên.  

Nhưng Lâm Chính không trả lời, đứng dậy rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc